Mưu Sắc

Chương 32 : Tin vui ngoài ý muốn

Ngày đăng: 00:58 19/04/20


Lê Thấm từ trong say mê tỉnh lại, nghe thấy giọng nói bất thình lình truyền đến dọa tim nàng suýt chút nữa bật ra, nàng kinh hoảng nhìn Mộc Tử Ảnh.



Mộc Tử Ảnh chỉ thản nhiên cười cười, lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, vỗ vỗ mông nhỏ của nàng, ý bảo nàng mau xuống dưới. Cửa Tuyệt Trần cung phần lớn thời gian đều đóng chặt, Mộc Tử Ảnh cũng không lo lắng tiểu cung nữ kia sẽ nhìn thấy gì, hắn chỉ có chút ảo não. Mới vừa rồi vậy mà hắn lại không nhận ra ngoài cửa cung có người đến gần, nếu người tới không phải là một cung nữ bình thường mà là một sát thủ muốn lấy mạng hắn…Mộc Tử Ảnh không dám tưởng tượng đến hậu quả do mình lơ là này.



Lê Thấm có chút không tình nguyện buông chân ra rồi từ trên người hắn nhảy xuống dưới, động tác nhẹ nhàng chỉ chốc lát sau đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.



“Cùng ta đi ra.” Mộc Tử Ảnh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm.



Lê Thấm giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi sau lưng hắn. Sau khi ra khỏi chỗ vừa đứng, trước mắt liền hiện ra một khoảng đất rộng mở tràn ngập ánh sáng.



Bên ngoài cửa cung, cung nữ A Thủy nhìn qua khe hở vụng trộm nhìn xem vài lần nhưng bởi vì sợ người bên trong phát hiện ra nên không dám xem kỹ, cho nên nàng quả thật cũng không phát hiện được cái gì.



“Bước vào nói cụ thể.” Bên trong truyền đến một giọng nói dễ nghe, khuôn mặt A Thủy có chút đỏ lên.



Khi tỷ muội trong Phượng Loan điện biết được chuyện mình đến đây, người người đỏ mắt nhìn nàng, thậm chí có người còn năn nỉ muốn đi theo. Đương nhiên A Thủy không dám đồng ý. Mọi người trong cung đều biết rõ, trừ phi thượng cấp có lệnh, nếu không một mình tự ý đi vào Tuyệt Trần cung cũng không khác gì làm trái với cung quy, bị trách phạt là không thể tránh khỏi.



Mang theo vạn phần cẩn thận, A Thủy đẩy cửa cung ra rồi đi vào, vẫn cúi đầu như cũ, cho đến khi nhìn thấy đôi giày gấm màu trắng , đầu lại theo bản năng cúi càng thấp hơn, giống như biết được chỉ cần nhìn vào người nọ, nàng nhất định sẽ trúng độc. (độc ở đây là độc tình.)



“Vừa rồi ngươi nói, có chuyện gì?” Lên tiếng là một nữ tử. Lúc này A Thủy mới phát hiện, ngay sau đôi giày màu trắng còn có một đôi giày thêu tinh xảo khác. Thanh âm quen thuộc này nàng đã nghe thấy rất nhiều lần, kiêu ngạo, châm chọc, uy quyền, lúc này lại có thêm một chút mềm mại. A Thủy thầm nghĩ: quả nhiên là ở chung với quốc sư lâu lâu, công chúa thế mà đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.



“Hồi công chúa, hoàng hậu nương nương lệnh nô tỳ đến đây tìm công chúa, nói là muốn hỏi công chúa một chút chuyện. Hoàng hậu nương nương lúc này đang ở Phượng Loan điện chờ công chúa.” A Thủy cũng kính hồi đáp.



Lê Thấm nghi hoặc than thở, “Sáng sớm hôm nay lúc ta đến thỉnh an sao mẫu hậu không nói, tại sao bây giờ lại bảo ta đến?”




Hai huynh muội yêu quý nhau, Tiết hoàng hậu vẫn luôn để vào trong mắt, trong lòng bà có chút vui mừng.



Bà đã từng này tuối, chuyện hy vọng nhất chính là con cháu đầy đàn, vợ chồng hòa thuận. Bà không phải là một người có lòng tham, cả đời bà xem như đã có đủ hết mọt thứ, bà không cần tham lam cái khác. Sau này, đến khi Nhất Nhi thuận lợi đăng cơ làm đế, cả đời bà coi như đã viên mãn. Về những thứ khác, bà đã sớm thông suốt, cầu không được thì cũng không cần miễn cưỡng, cả đời của một



người làm sao có thể không làm sai chuyện gì.



“Mẫu hậu, ngày mai nhi thần muốn đến phủ công chúa.” Lê Thấm không nghĩ tới chuyện giữa nàng với Mộc Tử Ảnh có thể dễ dàng đạt được như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng. Phủ công chúa trước kia khiến nàng luôn chán ghét nay lại khiến nàng không khỏi khát khao.



“Để mẫu hậu cùng Thấm Nhi đi xem.”



“Không cần, đường tới đó rất xa, nhi thần không muốn mẫu hậu phải chịu khổ. Mẫu hậu chỉ cần cho



một thái giám hay cung nữ đến, để bọn họ đưa nhi thần đi là được rồi.” Lê Thấm nhanh nhảu đáp.



“…Cũng tốt, nhớ mang Triệu Lãng theo. Dù lần trước hắn không thể bảo vệ an toàn cho con nhưng võ công của người này rất khá, cũng rất trung thành, về sau sẽ phái hắn đến phủ công chúa cho con.” Tiết hoàng hậu nói, nhìn khôn mặt kiều diễm của Lê Thấm, trong mắt vẫn còn tràn ngập sung sướng.



Sau khi Lê Thấm rời khỏi Phượng Loan điện, nàng lấy tay sờ sờ mũi mình, bỗng nhiên bi ai. Mẫu hậu, mấy năm nay, rốt cuộc người đã phải sống như thế nào?



Khuôn mặt của Lê Thấm hầu hết đều giống Tiết hoàng hậu, chỉ có cái mũi cao nhỏ nhắn xinh đẹp này



là giống Kính Nhân đế…