Mưu Sắc

Chương 37 : Tính kế

Ngày đăng: 00:58 19/04/20


Lê Thấm nhìn hắn, lúc này ánh mắt nàng nhiều hơn vài phần bội phục. Nam nhân của nàng quả nhiên là người thấu đáo. Nàng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với những chuyện trong cung đã sớm luyện thành một đôi mắt thông thấu hết thảy, người nào có tư tâm đều bị nàng nhận ra, chặt chẽ bảo vệ mình. Nhưng Mộc Tử Ảnh không giống, nàng dám khẳng định, người này hẳn đã hiếu thấu đáo hết thảy bá quan văn võ trong triều, ngay cả việc nhỏ hay những quan hệ đơn giản hắn cũng không bỏ qua.



“Chuyện lời đồn này không đơn giản như vậy đâu.” Mộc Tử Ảnh thản nhiên nói.



Làm ra lời đồn hai nữ tranh một nam không hề giống với ý định muốn đẩy Hàn Mộc Hủ lên làm phò mã của Đại Chiêu quốc. Mà ngược lại chính là vì muốn gây sâu sắc thêm mâu thuẫn giữa tiểu công chúa và Hi quận chúa. Phía sau Lê Vũ Hi là Đoan vương phi, đằng sau Lê Thấm lại là Tiết hoàng hậu, vốn hai người không hề có mâu thuẫn. Nói rộng ra, Kính Nhân đế và Đoan vương gia sẽ không bao giờ hỏi đến loại chuyện này. Nhưng, làm sao có thể dễ dàng dùng chuyện này mà gây nên mâu thuẫn giữa Kính Nhân đế và Đoan vương gia cho được? Ai cũng biết Đoan vương gia Lê Trí đối với người huynh đệ ruột thịt Kính Nhân đế vô cùng yêu thương, làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà xung đột, huống chi Đoan vương gia và Đoan vương gia cũng tồn tại không ít mâu thuẫn.



Lê Thấm thấy hắn trầm mặc, mặc dù vẻ mặt không hề thay đổi nhưng đôi mắt lại không ngừng xoay chuyển, không biết trong lòng hắn đang tính kế gì.



“Ta cũng biết có người đang lợi dụng sơ hở của ta. Nhưng sơ hở của ta không dễ để chui như vậy đâu.” Lê Thấm hé miệng đáp.



Nghe thấy lời này, Mộc Tử Ảnh đang lâm vào trầm tư chợt lấy lại tinh thần, cười ha ha hai tiếng, “Sao thế? Không cần ta hỗ trợ?”



“Chỉ là một việc nhỏ, cần gì chàng phải xuất mã.” Lê Thấm cười đến xấu xa.



***



Ngự thư phòng.



Kính Nhân đế kinh ngạc nghe Lý Xuyên bẩm báo, ánh mắt vốn đang tập trung vào tấu chương ngay lập tức nâng lên, nhìn ra ngoài cửa điện.



“Thấm Nhi muốn gặp trẫm sao?” Giọng nói của Kính Nhân đế không giấu được nỗi kinh ngạc cùng với khổ sở không nói rõ.



Mọi người đều biết khi Kính Nhân đế phê duyệt tấu chương thì không thích có ai khác quấy rầy, đặc biệt là nữ nhân hậu cung, cho nên ai ai trong cung cũng thức thời ở yên trong điện của mình, chờ đợi hoàng thượng ngẫu nhiên ban ơn mưa móc. Nhưng Lê Thấm cũng đâu có ngoan ngoãn chịu quản thúc, ngày bé vẫn luôn chạy đến đây, tuy Kính Nhân đế vẫn luôn quở trách nàng nhưng dù khó nghe đến đâu cũng không giấu được sự sủng ái. Kính Nhân đế đã quên mất từ lúc nào, Thấm Nhi đã không còn làm phiền ông, là chín tuổi hay là mười tuổi, có lẽ là nhỏ hơn chút nữa? Có đôi khi một mình ngồi ở ngự thư phòng, ông cảm thấy thật cô độc, ngay cả người đến làm phiền ông cũng không có.




“Nhưng mà quốc sư…tính tình lạnh nhạt, Thấm Nhi, trẫm sợ rằng con sẽ không lọt vào mắt của hắn.”



“Quốc sư nói, hắn cũng chỉ cần nhi thần.” Lê Thấm chắc chắn nói ra, hai bên tai đỏ hồng.



Kính Nhân đế rớt cằm, “Là…thật sao?”



“So với vàng còn thật hơn.” Khóe miệng Lê Thấm cong cong.



Kính Nhân đế vuốt chòm râu, trầm tư một lúc, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Thôi, mặc kệ hắn nói thật hay không, con cũng đừng hồ nháo.” Rõ ràng là thở dài, nhưng lời nói lại lộ ra tia vui vẻ.



“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn nhờ.”



“Thấm Nhi cứ nói thẳng đi.” Kính Nhân đế tiếp tục vuốt râu, trong lòng có chút rối rắm.



“Vì phòng ngừa tin đồn này tiếp tục khuếch tán, tổn hại danh dự của nhi thần, tổn hại đến thể diện của hoàng thất, nhi thần đề nghị phụ hoàng lập tức hạ chỉ, để Hàn Mộc Hủ lấy Lê Vũ Hi.”



Tay Kính Nhân đế khựng lại, có chút dở khóc dở cười. Có lẽ ngay từ đầu nha đầu kia đến đây chính là để đề nghị cái này.



“Để trẫm suy nghĩ đã, dù sao hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa.” Kính Nhân đế cho ra một đáp án ba phải. Dù sao ông còn có dự tính trọng dụng Hàn Mộc Hủ. Tuy Hàn gia với Chu gia đi lại khá gần nhưng Hàn Mộc Hủ chính là ngoại lệ. Về sau muốn trọng dụng hắn, đương nhiên không thể để trong lòng hắn mang oán giận được. Nếu hắn không nguyện ý cưới Lê Vũ Hi, Kính Nhân đế cũng không thể làm chuyện không biết thời thế nhân tình được.



Lê Thấm rời khỏi ngự thư phòng, trong mắt lóe lên tia sáng. Lê Vũ Hi, lúc này đây ta thành toàn cho ngươi.