My Devil! Don&#39t Go

Chương 100 : Gia đình ren

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


~~ Góc tác giả ~~



Haha! Chap 100 kìa!! 100 đó!! *chỉ chỉ* *hào hứng* *cười toe toét*



Thành thật mà nói, lúc mới viết, Mi không nghĩ ý tưởng dồi dào lênh láng đến mức này, ai ngờ vừa viết ý vừa tuôn, vậy nên đa tạ các nàng ủng hộ truyện của Mi *cười lớn*.



Nhân dịp cán mốc 100 :) Mi hôm nay up một lượt hai chap :)) các nàng thấy thế lào?? Thích hay không thích Mi cũng sẽ up hai chap :)) Haha!



Tối nay Mi up chap 101 nhaaa :)



~~ ~~



Tôi đang trong lớp học, thì bị gọi lên văn phòng. Ren cũng tần ngần mãi mới cho tôi đi. Tôi đứng trước cửa phòng lưỡng lự không dám vào trong. Không lẽ tôi bị đuổi học vì gây nhiều chuyện quá…



Tôi nhìn vào trong phòng qua kẽ hở, thầy hiệu trưởng đang nói chuyện với một quý bà trẻ đẹp, cách ăn mặc tôn lên dáng chuẩn không lệch một mm, phong thái toát ra vẻ quý tộc. Ầy, tôi ghét nhất như thế! Trông có vẻ khó chịu và chật chội. Nhưng mà… bây giờ tôi chắc chắn một điều là… thầy hiệu trưởng không gọi tôi lên để đuổi học. Không lẽ lại đuổi học học sinh trước mặt khách của trường à.



Tôi đưa tay gõ cửa.



– Mời vào.



– Thầy gọi em. – chậc, tôi tự cảm thấy sao hôm nay tôi ngoan hiền quá a.



– Mẹ của em tìm em này. – thầy cười nói với tôi.



– Dạ… Hả?! – tôi giật mình nhìn ông thầy, rồi nhanh chóng liếc nhìn bà cô kia. Mẹ á? Nực cười! Mẹ tôi mất lâu rồi mà?



– Con gái… con thật là… có giận dỗi ba mẹ cũng đừng bỏ nhà ra đi như vậy, còn sang tận lục địa này để học nữa.



– Cô nói cái gì? Cô là ai? – tôi nhíu mày, thận trọng quan sát và đánh giá bà cô này từ đầu xuống chân.



– Con trông gầy đi nhiều rồi, xem này, gò má hóp vào hết rồi, có phải con ở đây không ăn uống đầy đủ. Trước kia mẹ chăm sóc con bao nhiêu, ở nhà không phải tốt hơn à, có mẹ quan tâm như thế, con lại bỏ đến nơi này học, có phải khó khăn lắm không con?
– Cô ta làm vậy chính là để đe dọa, thông báo rằng cô ta đã biết được nơi ở của chúng ta, nhất định sẽ không để yên chuyện này. Đó chính là lý do anh phải vội chuyển nhà. Ban nãy khi tìm em ở phòng hiệu trưởng, anh đã rất sợ khi nghe ổng nói em ra ngoài với mẹ. Mẹ gì chứ?! Nực cười. Nhìn đã biết ông ta đang che giấu gì đó. Anh vội chạy ra ngoài thì thấy em, máu nóng không biết ở đâu ùa tới. Em thật là làm người khác lo chết mà.



– Hình như… người em vừa gặp chính là mẹ kế của anh.



– Bà ta nói gì? – Ren trở nên khẩn trương.



– Bà ta… biết về tổ chức đó, cái tổ chức đã nghiên cứu em. Bà ta nói đó là G. Bà ta… nếu anh cùng em về nhà ăn cơm, bà ta sẽ cho em biết một ít thông tin về tổ chức đó.



– Hừm… – hắn nhận lấy mảnh giấy địa chỉ trong tay tôi, trầm ngâm một lát, hắn hỏi – Khi nào?



– Em không muốn đi.



– Tại sao? – hắn tròn mắt nhìn tôi.



– Em có cảm giác nếu anh đến đó,… em sẽ mất anh. Em không tự tin. – tôi thở dài. Ren choàng vai qua vai tôi, hắn cười nhẹ.



– Em nghĩ anh là ai?



– R… Ren.



– Hừm… anh chính là thủ khoa khối, tất nhiên sức mạnh cũng không phải tầm thường, trí óc cũng không phải dạng vừa. Em nghĩ anh sẽ bị đám người tầm thường đó khống chế sao?



– … – Ren à, anh là đang cố an ủi, trấn an em, hay đang tự sướng sẵn tiện đề cao bản thân thế?



– Khi nào? – Ren đột nhiên đưa ngón trỏ lên má, giống như đang làm dáng chụp hình.



– Tối nay. – tôi phì cười.



– Được. Tối nay. – Ren cười khẩy nhìn vào tờ giấy – để xem bà ta có thể làm gì được anh.