My Devil! Don&#39t Go

Chương 102 : Boss

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


– Vậy, gia cảnh của con?!



– Chuyện đó cần bà quan tâm? – Ren lạnh giọng, khuôn mặt hắn đen đi vài phần, hắn mở lời thay cho tôi… chuẩn lắm Ren!! Câu này tôi rất muốn nói ra, nhưng không dám rồi.



– Hừm… mẹ đang hỏi con bé, tại sao con cứ chen vào? Con bé đâu có câm. – chị ta hừ giọng… gì đây? Chị ta rõ ràng biết quá khứ của tôi, Ren cũng biết, vậy thì hỏi câu này, chủ yếu để tôi mất mặt trước mặt ba của Ren… cũng chính là người trụ cột trong gia đình…



Chưa chắc… có thể ông ấy đã biết rồi, nhưng vẫn để yên cho chị ta làm mưa làm gió… có khi còn biết về tổ chức đó tường tận hơn bà chị đầm đỏ này.



– Tôi mồ côi từ nhỏ. – tôi đáp, mắt đảo một lượt nhìn phản ứng của hai người đối diện.



Bà chị nhếch mép, còn ba Ren từ đầu đến cuối ngoại trừ lúc đầu tức giận thì không có chút phản ứng gì với trận chiến của chúng tôi. Độ lạnh của ông ta phải nói là ngang ngửa với Ren… đúng là cùng một dòng máu.



– Mồ côi? – bà chị tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.



– Mồ côi mà có thể trở thành một người tuyệt vời như thế thì… còn ai có thể tốt hơn? – Ren nhảy vào miệng chị ta ngồi trước khi chị ta bồi cho tôi thêm một câu phủ đầu nữa.



– Hừm… được. Vậy mẹ chuyển câu hỏi. Con ở trên trường học hành thế nào.



– Vâng… toàn đầu bảng không ạ. – tôi cười tươi đáp.



– Từ dưới lên… nói trắng ra là… he he… đội sổ chạy loanh quanh. – Ren cười cười nói, hắn đưa tay vò rối mái tóc của tôi.



– Ơ… vậy là em ngốc nhất khối à? – tôi tròn mắt nhìn hắn… ban nãy còn tự hào khoe nữa chứ.



– Ừ. – trong mắt hắn có ý cười.



– Vậy tại sao lần trước đứng trước bảng xếp hạng, anh lại cười với em bảo “Hay lắm, em giỏi đấy Yuki.”? – tôi khó hiểu hỏi Ren… rõ ràng hắn đã khen em.



– Em vừa đủ điểm để không phải học hè, hơn nữa… anh ở đầu này bảng, em ở đầu kia bảng… chẳng phải rất hợp nhau sao? – Ren nói đều đều, cả câu đều có ý trêu tôi, nghe chất giọng có vẻ vui vẻ, thoải mái hơn.



– …



Thật là… mất mặt quá! Không còn gì để nói nữa.



Chị ta cười phì:



– Con bé này cũng ngốc nghếch ngây thơ thật.



– …



Tôi lại không biết nói gì hơn. Trên môi Ren vẫn là nụ cười nhàn nhạt vì trêu chọc được tôi.



– Học lực nhu vậy cũng vào được The East… cũng thật là chuyện hy hữu. – chị ta xoáy tôi.



Nghe tới đây, tôi buông nĩa, hơi liếc nhìn, chị ta nuốt nước bọt trước luồn sát khí của tôi. Ren nhận ra tâm trạng của tôi đang khác, nhanh chóng nói:
– Hừm… vậy là ông cũng có mặt trong G. – tôi cười khẩy, cuối cùng cũng hiểu ý đồ của ông ta.



– … – ngay lập tức mặt của cha già biến sắc, nhìn khó coi kinh khủng… tuyệt thật – Mày… sao mày biết?



– Hừ… đúng thật à? – tôi hơi nghiêng đầu khinh khỉnh cười với ông ta.



– Cái… quái gì? Mày, đang điều tra tao? – ông ta không còn kiên dè chút nào, bực tức cũng đã lộ hết ra ngoài.



– Ông là cái gì mà tôi phải điều tra ông, chỉ là… ông có dính dáng đến tổ chức đó… – tôi nhún vai. Ông ta chau mày.



– Vậy, mày không giao con bé cho tổ chức, và chống lại ba mày?



– Hừm… câu trả lời ông đã biết, đừng phí công hỏi làm gì. – tôi đáp, ánh mắt bắt đầu lia sang các nơi khác trong phòng.



– Được, vậy tao sẽ cùng tổ chức tiêu diệt mày, sau đó ép buột con nhỏ đó về tổ chức. – ông ta đập bàn.



– Haha… – tôi cười nhàn nhạt, nói chuyện với những người không cùng đẳng cấp với mình đúng là phí thời gian thật, nhưng có cảm giác rất tốt – Đừng chỉ lo nhìn về phía trước mà quên mất sau lưng… bản thân bị gì thì đừng trách đời. Bị đâm một nhát mới từ từ phát hiện ra thì… ông tiêu chắc.



Tôi nói ra câu đó rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.



Ông chính là người khai chiến, tôi chắc chắn sẽ đáp trả. Nhờ ông mà kế hoạch của tôi đã bắt đầu.



Tôi mở cửa bước ra phòng khách, thấy Yuki đang ngồi đó, nhâm nhi tách trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía trước, có lẽ còn chẳng biết tôi đã xuất hiện trước mặt cô ấy.



Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.



Lời kể của Yuki.



“Kính cong, kính cong” _ tiếng chuông cửa vang lên. Trí óc tôi bây giờ căng như dây đàn, chỉ chút tác động nhỏ sẽ đứt ngay. Tôi nhìn chằm chằm ra cửa.



Một người giúp việc nhanh chóng chạy ra mở cửa…



Nhanh lên… nhanh lên! Boss!



– Yuki, em ngồi đó làm gì vậy, chúng ta đi về thôi. – giọng của Ren bất chợt vang lên làm tôi giật mình, quay lại thì thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm… Ren đã đứng ở đó từ lúc nào?



Ánh đèn yếu ớt vàng rực ở căn phòng khiến không gian trở nên thật kì dị.



Tiếng chân của ai đó, tôi quay sang. Người giúp việc ban nãy trở lại với một người phụ nữ…



– Ơ… cô…



Người đó có vẻ giật mình khi thấy tôi… vì… tôi chỉ vừa nói chuyện với người đó mấy ngày trước.