My Devil! Don&#39t Go

Chương 116 : Rắn cắn

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Chúng tôi ngồi nói chuyện cười đùa, phần lớn chủ đề liên quan đến cái bụng béo của ông thầy hiệu trưởng cùng với cái đầu hói của ông ta. Tiếng cười khúc khích của chúng tôi có thể nói là vang vọng cả một khúc suối nhỏ.



Khi nhảy xuống đất mới giật mình thản thốt khi thấy hai người con trai kia… ặc…!!! May mà chúng tôi không chửi rủa gì nhiều hai người họ… cơ mà… đoạn đầu của cuộc nói chuyện, Ren hắn có nghe thấy không đấy? Thôi rồi…!!! Hức!!!



Ren và Ajita ngồi bệt dưới đất, tựa người vào gốc của cái cây mà chúng tôi leo lên ngồi, với khoảng cách gần như thế, thì mọi điều chúng tôi nói, không phải họ đã nghe thấy hết rồi sao? Ực… Hai cái người này rốt cuộc đã nghe thấy từ đoạn nào rồi?!



– Này…! Hai người ngồi đây không lên tiếng, chẳng phải là nghe lén sao?



– Nghe lén? Hai người nói xấu người khác sao mà sợ? – Ajita cười cười, đôi mắt tịt lại chẳng thấy được anh đang nghĩ gì, nhưng nụ cười này chẳng phải là đang chế giễu chúng tôi à?



– Hừ. Không phản đối à? – Chito trề môi nom rất đáng yêu. Tôi cũng chỉ đưa mắt lườm Ren một cái.



– Được rồi, được rồi, về thôi. – Ren tươi cười sảng khoái, hắn choàng tay qua ôm lấy vai tôi kéo đi, tôi vùng vẫy, thì hắn lại chặn miệng tôi bằng câu nói – Em hôm nay dễ thương quá.



Tôi im bặt với khuôn mặt ngày càng đỏ còn cả người thì đơ ra. Ơ… lại bị hắn quay mòng mòng. Đúng là… Ren vô sĩ thật.



– A! – tiếng của Chito ở sau lưng làm tôi giật mình, quay phắt lại theo phản xạ.



Cảnh tượng này khiến tôi rùng mình.



Chito nằm dưới cỏ, đầu được Ajita kéo lên, nhỏ tựa đầu vào ngực anh, đôi mắt nhỏ trở nên mơ hồ, hàng chân mày nhíu lại, đôi môi màu anh đào mọng nước mím chặt lại, hai gò ma hồng hào bắt đầu trắng bệt dưới bắp chân trắng nỏn xuất hiện dấu vết gì đó.



Khuôn mặt Ajita phút chốc cũng chuyển thành màu xanh, anh duỗi thẳng chân nhỏ ra, liên tục gọi tên Chito:



– Chito! Chito! Có nghe anh nói gì không? Chito! Bình tĩnh lại. Anh sẽ nhanh chóng đưa em về trại. Tuyệt đối em đừng cử động mạnh. Nghe chưa.



Ajita nói một lượt, xong cả hai cùng biến mất.



– Có chuyện gì vậy??



– Chito bị rắn cắn rồi, chúng ta cũng phải mau chóng trở về đi. – khuôn mặt Ren từ cười cười đùa đùa đã trở nên nghiêm túc hơn, từ đáy mắt toát ra vẻ lo lắng.



Tôi không nói mà dịch chuyển đi trước… không ngờ khi đến nơi hắn đã ở đó từ khi nào, còn vô cùng bình thản đứng đó khoanh hai tay trước ngực.



Từ đầu truyện đến giờ, hình như tôi chưa giải thích cho các bạn về phép thuật dịch chuyển nhỉ?!! Để dịch chuyển được, ta phải xác định được hướng và tọa độ hoặc cự li của điểm ta cần tới, vì vậy khi dịch chuyển từ những nơi thân quen như nhà hay trường học,… đến những nơi hoàn toạn lạ lẫm, rất có thể bạn sẽ nhận định sai tọa độ dẫn đến nhầm lẫn rồi lạc từ khi nào không hay. Chính vì vậy, dịch chuyển đến nơi mình chưa đến bao giờ là việc vô cùng liều mạng.



Về tốc độ dịch chuyển, nó phụ thuộc vào thể lực của pháp sư, vậy nên tôi mới đến đây sau Ren… làm sao thể lực của tôi bằng được cái tên vô sĩ là hắn?
Phân xe như nào…? Ren và Chito kéo tôi lên xe của DW A1. Kết quả là, hàng ghế sau cùng của chiếc xe lúc này gồm Ren cạnh cửa sổ, tôi ngồi cạnh bên, đến Chito, Ajita, và một cậu bạn khá điềm tĩnh. Cậu này có vẻ rất im lặng, khoảng thời gian tôi học ở DW A1 cũng không thấy cậu ta có hoạt động gì với lớp.



Khi chúng tôi đã lên xe, bên ngoài màn mưa trắng xóa.



– Yuki, tớ bảo này, ban nãy Ren hôn cậu ấy…



– Ặc… – tôi bịt miệng Chito… dù biết là cô nàng đã nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn thấy giật mình.



Không phải tôi sợ những người bạn ở lớp sẽ có ý kiến gì với chuyện đó, nhưng cái tôi sợ chính là… Ren sẽ nghe thấy và cái bộ mặt của hắn khi người ta lấy hành động âu yếm của hắn bàn ra bàn vào.



Bên ngoài, trời đột nhiên ngừng mưa, khiến cho không gian càng trở nên yên tĩnh, từng từ Chito nói như vang dội khắp ngọn núi này.



Nắng cũng đột ngột nối tiếp mưa mà tràn ngập… thời tiết ở đây… lạ thật.



– Nụ hôn của hai người ban nãy… trông rất lãng mạn a. – Chito kề sát tai tôi nói lí nhí – Nhưng mà có một vấn đề.



– Là gì? – tôi ngay lập tức quay sang theo phản xạ để có thể nhìn thẳng vào Chito.



– Tớ trông thấy Ryuu. Cậu ta đứng nhìn hai người không chớp mắt. – Chito nói… tôi cứng đờ người.



Một cảm xúc gì đó len lỏi trong tim tôi vụt thẳng ra ngoài lan tỏa khắp cơ thể… chính là cảm thấy tội lỗi và bất lực khi không thể giúp gì được. Tình cảm của Ryuu có lẽ là dành cho tôi, nhưng thật sự… tôi không thể đáp trả bởi trong tim tôi đã có một người bành trướng ích kỉ chẳng để lại chỗ cho ai vào thêm được nữa.



Hai bàn tay tôi để trên đùi vô thức nắm chặt. Bên tai trái tôi đột nhiên xuất hiện một luồng khí nóng. Luồng khí ấy lan tỏa khắp người tôi. Một giọng nói quen thuộc cất lên:



– Nhìn này Yuki.



Ren nói, hắn đưa tay kéo đầu tôi nhìn sang hắn, chính xác hơn là nhìn ra cửa sổ.



Một cầu vồng cong cong đủ màu sắc xuất hiện trên nền trời, trông thật lấp lánh.



– Tuyệt thật.



Thế này thì trái tim tôi làm sao còn chỗ cho người khác đây?



(Còn tiếp)