My Devil! Don&#39t Go

Chương 119 : Hắn đi công tác

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


‘Cạch’ – một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào phòng, giương đôi mắt ngại ngùng nhìn một lượt bốn đứa tôi rồi dừng lại trên khuôn

mặt nghiêm nghị của Ren.



Ông ta không để chúng tôi lên tiếng mà nói:



– Ren à. Cậu biết đấy, không phải là tôi không muốn giúp cậu, nhưng

vì bố cậu đã lên tiếng, tôi thật không biết phải làm sao. Ông ấy chính

là người bạn lâu năm của tôi.



Ren trầm mặc một lát… thì ra ba của hắn đã biết được kế hoạch này… hắn mới cất giọng:



– Ông ấy là bạn thân của chú, thì chú cần phải biết ông ấy đang bảo

vệ điều gì… chẳng phải chính là cái công ty gầy dựng nên bằng xương máu

của ông ta… yêu quý nó đến nỗi… ngày vợ mình chết cũng không thèm về

nhà. Tình hình bây giờ chú biết đấy. Ông ta đã già lắm rồi, chẳng phải

khi tuyên bố ra khắp thế giới tập đoàn Kisuwaza đã được quản lí bởi một

chủ tịch trẻ tuổi tài năng thì giá trị của nó sẽ được nâng lên đáng kể? – Ren nói dối không chớp mắt. Nguyên một câu dài không một từ nào là sự

thật, vậy mà hắn phun như bắn rap, không biết đã chuẩn bị sẵn hay tự

nhiên suy nghĩ ra mà đối phó như vậy. Gì mà nói chuyện cứ như hắn đang

ra sức bảo vệ cái tập đoàn mà hắn cho là thối rữa.



– … – ông ta trầm mặc. Hắn nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của ông, liền nói tiếp.



– Hiện tại thì ngày mai chú cứ đưa tin này lên trang nhất báo cho tôi. Về vấn đề của ba tôi, tôi có thể tự xử lý.



– Chuyện này… vẫn là không được. Đừng làm tôiphải khó xử.



Hai hàng chân mày Ren gần như dính lại với nhau, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:



– Được. Tôi không ép chú nữa.







Sau câu nói của Ren, chúng tôi ra về…



Trời đã về khuya, gió khẽ lay động tán lá xào xạc. Trước cổng lớn của tòa soạn gần như không có người qua lại. Cảnh đêm càng thêm hiu quạnh

với màu vàng nhạt sáng lúc mờ lúc tỏ của đèn đường. Lúc này, chỉ còn hai ông bảo vệ vẫn còn giương ánh mắt dè chừng nhìn chúng tôi cảnh cáo.



Ờ… lạ thật. Từ khi nào mà Ren trở nên dễ bị đánh bại như vậy? Một tên cứng đầu như hắn mà thế này thì cũng lạ thật.



Tuy nhiên, khi vừa bước chân ra khỏi tòa soạn, Ren ngay lập tức kéo

cả bọn vào một quán cafe vẫn còn gần đó. Chọn một bàn khuất ngồi xuống,

hắn thấp giọng nói:



– Bây giờ, Yuki và Chito tạm thời hãy sang biệt thự ở… buổi sáng

cũng… ừm hạn chế đi học, nếu đến trường thì phải ở cạnh nhau càng nhiều

càng tốt, dù sao cũng cuối năm học rồi, có cúp cũng chẳng bị gì đâu. Anh và Ajita sẽ có một chuyến đến lục địa trung tâm, thuyết phục tòa soạn

bên đó. Chuyến đi có lẽ chừng vài ngày thôi. Hy vọng là ba của anh chưa

thâm đến nỗi có thể tính toán hết tất cả mà giải quyết trước vấn đề.



– Ừ. Hai đứa ở lại nhớ chăm sóc bản thân. Anh có quen ông chủ tòa

soạn ở đó. – Ajita cười dịu dàng nói, đồng thời đưa tay xoa đầu cô nàng
hắn cho ấm. Càng ấm càng dễ ngủ, tôi ngay lập tức trở về với giấc ngủ

thì cánh tay tôi đang gối trên đột nhiên cử động. Hắn kéo người tôi dính chặt vào người hắn. Cả người tôi bị ép vào Ren, khiến tôi bây giờ tư

thế của tôi chính là nửa sấp nửa nghiêng, phải tựa vào người hắn nếu

không muốn úp mặc xuống gối. Tôi điên máu ngẩng lên nhìn Ren, hắn chỉ

nhìn tôi cười cười…



Hừ… cái tên chết bầm!!! Rõ ràng là đang phá giấc ngủ của tôi.



Tôi véo nhẹ vào eo hắn, Ren khẽ rùng mình. Nụ cười trên môi hắn tắt

hẳn. Tôi mới yên tâm dụi đầu vào người hắn ngủ tiếp. Không ngờ khi tôi

lại sắp chìm vào giấc mơ thì hắn đột ngột buông tay ra, khiến tôi lăn ra ngoài, trở thành cái tư thế nằm nghiêng. Tôi lập tức chống tay ngồi

dậy, nhưng chân tôi bị hắn kẹp chặt, hoàn toàn bất lực, phải hét lên:



– Anh đang làm cái gì thế?



– Hôm nay anh sẽ không để em ngủ sớm đâu. – Ren cười gian, hắn đặt tay lên eo tôi kéo tôi xuống.



– Cái gì? Mau buông ra!! Em mệt rồi để em ngủ!



Hắn không nói gì nữa, lật người một cái, trời đất lại xoay mòng một

cái, đến khi tôi đã yên vị thì phát hiện mình đang nằm trên người hắn

rồi… tôi nằm gọn gàng không một chút sai lệch, hoàn toàn ngay ngắn.



– Ngủ đi. – giọng hắn thầm thì, hơi ấm phả ra trên đỉnh đầu tôi.



Tôi ngóc đầu lên nhìn Ren, tình cờ đúng lúc hắn cũng cúi xuống nhìn

tôi, ánh mắt tôi chạm mắt hắn như có luồng điện xẹt ngang. Hắn kéo tôi

nằm cao hơn, mặt tôi lúc này vừa vặn nằm phía trên mặt Ren.



– Sao không ngủ? Còn cố gắng nhìn anh làm gì? Anh sẽ cho là em đang muốn quyến rũ anh.



– Cái gì? Anh…



Ren không để tôi nói hết câu mà kéo đầu tôi xuống, vừa vặn khiến môi tôi chạm môi hắn.



Tôi vùng vẫy, chống tay ngồi dậy, nhưng hắn nhanh chóng kiềm cả hai tay tôi lại, đồng thời,… liếm môi tôi.



Hành động đơn giản như vậy thôi, cũng khiến tim tôi đập loạn xạ… cả người tôi nóng bừng lên.



Có lẽ là do chúng tôi đang nằm trên giường… chăng?



Ren cuối cùng cũng bỏ ra. Tôi nhíu mày nhìn hắn. Ren chỉ nhếch môi:



– Được rồi ngủ thôi.



Nói xong hắn cho tôi nằm xuống giường, đầu gác lên tay hắn.



Kết quả là Ren ngủ… thẳng cẳng… còn tôi thức… trắng đêm.



(Còn tiếp)