My Devil! Don&#39t Go

Chương 12 : Bệnh

Ngày đăng: 18:21 18/04/20


– Hey! Dậy mau lên! Trễ giờ học rồi kìa!! Ê!!!!



Tôi phát điên quá!!! Cái tên Ren này ngủ như… con ba chấm… Gọi mãi không chịu dậy gì cả! Hay cứ như bình thường bơ hắn mà đi học một mình, thể nào cũng thấy hắn đứng bên dưới chờ tôi.



– Không dậy thì tôi đi học trước đó! Dậy mau! – tôi giật cái chăn của hắn.



– Ưm. – hắn lăn qua một bên. Hay quá! Cuối cùng cũng có phản ứng rồi! – Cô cho tôi ngủ thêm chút nữa đi.



Và hắn kéo tôi xuống ôm như cái gối ôm.



– Cô cũng đi học trễ chung cho vui. Zzzzz.



Thế đấy! Hắn lại ngủ rồi.



Tôi giãy giụa một tí mệt quá cũng ngủ luôn. = =”



Mà phải công nhận chứ, nằm trong vòng tay của hắn rất dễ ngủ, hơi ấm dịu dàng, mùi hương quyến rũ đặc biệt, đưa tôi vào giấc ngủ, lần thứ hai tôi nằm mơ thấy cánh đồng toàn hoa có mùi hương như mùi của Ren, lại có cánh hoa chạm nhẹ vào môi tôi hệt lần trước, nhưng lần này, cánh hoa còn có… vị ngọt… và nó cứ dính chặt vào môi tôi không rời. Tôi lặng im tận hưởng vị ngọt khó cưỡng của nó.



Khi tỉnh dậy, tôi thấy Ren đã chỉnh chu trong bộ đồng phục, trong khi đầu tóc tôi rối bù vì mới ngủ dậy. Ren nhìn tôi cười:



– Cô ngủ như heo ấy, gọi mãi chẳng chịu dậy gì cả.



= =” Cái đồ ba chấm!!!!!!







Trường tôi hôm nay có một thông báo khiến toàn thể học sinh ai cũng phấn khởi.



– Tuần sau có buổi dạ hội nhân ngày valentine 14/2.







– Đi chứ? – Saya hào hứng hỏi tôi.



– Tất nhiên rồi! Tớ thích mấy hoạt động như vậy! – tôi cười toe toét khoe răng dùng PS nên trắng sáng. (không có ý PR)



– Thế thì tụi mình cùng đi.



– Ok.



Cả Ren cũng hỏi tôi:



– Cô có đi…
Tôi khẽ đưa tay chạm má nhỏ… Vẫn còn nóng. Chậc… Phải làm sao nếu cứ mãi như vậy? Không lẽ đưa cô ấy đi bệnh viện?



Tôi đặt tay mình lên má Yuki. Nhỏ đột nhiên chộp lấy tay tôi, giữ chặt tay tôi bên má mình, còn dụi dụi vào như con nít. Có vẻ tay tôi rất lạnh, nó làm cô ấy dễ chịu hơn. Lần đầu tiên tôi thấy tự hào về đôi tay mình.



Cô ta… hạ sốt?! Bệnh gì mà lạ đời? Tôi buông tay Yuki đi nấu cháo để khi cô ta tỉnh lại có đồ mà ăn, nhưng cô ấy cứ giữ chặt nó. Tôi lại lần nữa uể oải nằm gục xuống bên cạnh Yuki.



Lời kể của Yuki.



Cả người nóng ran, đột nhiên tôi cảm giác có một hộp… cá mòi đóng hộp, vừa trong tủ lạnh bước ra, nó áp lên má tôi mát lạnh, thật dễ chịu. Tôi ngay lập tức chộp lấy nó kề lên má, mát ơi là mát!



Nhưng mà… sau khi tỉnh dậy, tôi giật mình khi thấy hộp cá mòi là… bàn tay của Ren! May là hắn đang ngủ, nếu không chắc tôi ngượng chết mất! Tôi lẳng lặng bước xuống giường đi tắm. Chà hay thật! Ren nhà ta sau này hành nghề bác sĩ được a. Tôi hết sốt rồi!



Nhưng mà để hắn nằm như vậy thì… kì quá. Sợ hắn mỏi tội nghiệp. Tôi dìu hắn lên giường, sau đó đi tắm. Thấy tôi cao thượng chưa?







– Oáp! Ồ, có cả cháo nữa, hắn chu đáo gớm. – tôi vào bếp, reo hò khi thấy tô cháo nghi ngút khói. Tuyệt vời ông mặt trời!



– Ồn ào! – hắn lù lù đứng sau tôi từ lúc nào… như ma ý.



– Ủa… phần của cậu đâu?



– Quên làm rồi. – Ren lười nhác kéo ghế bò ra bàn, cỏ vẻ mệt mỏi lắm.



– Sao cậu trông uể oải thế? Không khỏe à? – tới lượt tôi quan tâm hắn. Dù gì cũng phải quan tâm hắn bù cho cả đêm hôm qua và cả ngày chủ nhật hôm nay hắn không được ra ngoài chơi phải ở lại kí túc xá chăm sóc cho tôi chứ.



– Hôm qua tôi không ngủ. – hắn khoanh hai tay đặt lên bàn, gục đầu xuống, nhắm mắt.



– Là… do tôi đó hả? – tôi thì hỏi vậy thôi, chứ tôi biết thừa là do tôi rồi. Nhưng mà tôi không ngờ hắn cũng phũ ghê cơ.



– Tất nhiên là do cô rồi. – hắn đáp tỉnh bơ, còn có vẽ trêu chọc tôi. Khỉ thật!



Tôi lặng thinh, bước qua mở tủ lạnh, mắt quét từ trên xuống dưới, lấy ra vài thứ đi nấu bữa ăn cho hắn. Tôi hơi liếc qua Ren. Hắn ngủ ngon lành.



Khuôn mặt ngủ trông đáng yêu và ngây thơ kinh khủng. Đúng là cái nhan sắc nó trá hình cho cái tính cách bên trong mà.



Một sợi tóc khẽ phủ xuống mắt hắn. Tay tôi vô thức vuốt sợi tóc ấy, kéo nó lên vành tai hắn. Hắn giật mình ngước lên, tay tôi chạm vào má hắn… Hắn khẽ rùng mình, trân trân nhìn tôi, rồi cười khẩy:



– Đồ biến thái.



Chết tiệt! Lại làm trò cười cho hắn.