My Devil! Don&#39t Go

Chương 122 : Ren à, em đã lỡ làm xấu mặt anh

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


Tôi bay một cái vèo ra khỏi cửa sổ. Gió hiu hiu thổi mát quá… từng

cơn gió vuốt nhẹ mái tóc tôi, chạm nhẹ lên gò má nhột chết được.



Ơ nhưng mà… sao tôi tỉnh vậy? Tôi mất hết phép thuật rồi làm sao đây?! Chết tiệt!



Tôi chỉ kịp hét lên:



– Cứu.



Thì lưng tôi đã cảm nhận được một cú đập mạnh. Sau đó tôi mất đi ý thức.







Tôi đang đứng trên một cánh đồng cỏ bao la bát ngát, sương mù dày đặc đến nỗi mắt thường không thể nhìn xa hơn 30m, tầm nhìn bị hạn chế khiến tôi thấy rất hoang mang, trên đầu, không có mặt trời, cũng không có mặt trăng, một gợn mây trắng nhỏ cũng không tồn tại.



Ôi… tôi đang ở đâu? Trước đó đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?



Tôi ngẫm nghĩ một hồi quyết định đi lòng vòng xem sao. Đi thẳng một

lát, tôi gặp một dòng sông, nước sông đục ngầu, mà mờ mờ ảo ảo bởi làn

sương dày. Tôi thở dài… đi men theo con sông, đột nhiên nghe tiếng chó

sủa.



Tôi cười hớn hở nhìn về phía đó… chính là ở bờ bên kia dòng sông… cơ mà con chó này rất quen… hình như nó là…



– Pochi!!!!! – tôi hét lớn.



Nó là con chó tôi nuôi lúc nhỏ. Nó đã chết rất lâu rồi.



Pochi được tôi nhặt đem về khi thấy nó co ro ngoài chợ vào một chiều

mưa lớn. Hôm ấy tôi và Ajita lúc nhỏ phải xuống chợ mua một ít thức ăn

để ‘mẹ’ tôi chuẩn bị cho bữa tối, nhìn thấy nó nằm cuộn mình một góc dơ

bẩn, tôi chạy ra khỏi ô ôm lấy nó vào lòng. Ajita nhanh chóng đến bên

cạnh tôi.



Sau đó chúng tôi đem nó về nhà, ‘mẹ’ tôi không cho nuôi. Tôi và Ajita đành lén giữ nó ở phía sau nhà thờ trong thị trấn, ngày ngày đến chơi,

thăm và cho nó thức ăn. Nó lớn rất nhanh và vô cùng quấn quít tôi. Tôi

rất yêu nó…



Cũng như ngày thường, tôi đến thăm nó cùng với Ajita, chẳng thấy nó chạy ra quấn quít như mọi ngày, tôi đã thấy thật bất an.



Tôi thiếu chút nữa đã lật cái nhà thờ lên mà tìm Pochi, cuối cùng là

Ajita phát hiện nó đang nằm cứng đờ ở một góc… cũng là ngày nó chết. Tôi nằm lăn ra khóc, liên tục gào lên tên nó, và liên tục bảo Ajita trả lại nó cho tôi.



Vậy sao bây giờ lại xuất hiện ở đây nhỉ?



– Pochi.



– Qua đây chơi với em. – nó hét lớn.



Tôi mém xíu rớt luôn xuống sông… cơ mà không rớt thì hàm dưới cũng văng xa 3m.



– Em biết nói từ hồi nào vậy?



– Vì đây là cổng xuống thiên đàng, nên mọi thứ đều có thể theo ý muốn của chị.



– Tạm biệt em. Hẹn gặp lại. – tôi không do dự giơ tay chào Pochi một cái rồi nhắm tịt mắt lại.


– Này, anh mượn em một chút đi. – anh ta cợt nhả.



– Không thích. Buông ra. – tôi lại kiên nhẫn giằn tay ra.



– Em làm anh thấy tổn thương quá. Dù không thích cũng đừng đối xử với anh như con chó thế chứ. – anh ta làm mặt cún với tôi… ầy… thật là vô

sĩ…



– Anh bỏ ngay cái vẻ mặt đó cho tôi. Muốn gì nói nhanh. – tôi nhíu

mày lạnh lùng đáp. Nói người ta đừng xem mình là chó, mà mình thì tự

nguyện làm mặt cún… thật khó nói.



– Làm bạn gái anh đi.



Tôi quay lưng bỏ đi một mạch. Lâu rồi không gặp… Tokio vẫn biến thái như hồi đó.







Tôi nhìn bản thân mình trong gương.



– Nhìn đẹp trai quá. – Chito cười cười.



Tất nhiên, Ren của tôi lại không đẹp trai chắc.



Tôi phổng mũi vểnh môi:



– Tạm biệt nhé. Cậu cứ về nhà trước, tớ đi đây, sẽ về sớm thôi.



– Ừ. Tạm biệt. – cô ấy cười tươi vẫy tay chào tôi.



– Ừ. Cứ ngủ trước đi. – tôi nói rồi quay đi… nhưng sau đó mới chợt nhớ ra quay lại cảnh cáo – Yêu cầu cậu không theo dõi tớ.



– Ừ ừ, biết rồi. Đi đi. Nói mãi. – cô nàng gần như muốn đá tôi văng đi.



– Vậy đi đây. – tôi gật đầu yên tâm bước ra…



Tôi sẽ giả dạng Ren đến ăn tối ở nhà hắn, sau đó có thể đường hoàng

lấy lại phép thuật của mình rồi… tuyệt!! Tôi thông minh thật.



Tuy vậy, tôi vẫn thấy có lỗi vì đã nói dối Chito… quên cách làm gì

chứ… là tại tôi không còn phép thuật nữa, nhưng nếu nói ra điều đó, có

khi cô ấy quýnh cả lên đòi theo thì khổ.



Thôi sau khi về tôi kể với cô ấy cũng được, còn giờ thì… tôi cười cười.



Tôi thấy vô cùng thích thú khi bản thân mình bây giờ đang là Ren…

cũng chính là bạn trai tôi. Cái cảm giác mình đang cố gắng bắt chước đến từng thói quen và hành động của Ren chẳng hiểu sao lại khiến tôi thấy

rất hạnh phúc a.



Nhưng thấy ai ai cũng nhìn bạn trai mình… cũng chính là mình… tâm

trạng tôi rối bời. Vừa tự hào là Ren quá hot, có thể thu hút mọi ánh

nhìn, vừa thấy tức tức vì ghen.



Cơ mà… sau đó tôi ngay lập tức phát hiện ra một điều… hình như tôi vừa bước ra từ nhà vệ sinh nữ… một cách vô cùng tự nhiên.



(Còn tiếp)