My Devil! Don&#39t Go

Chương 124 : Thân phận bại lộ

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


– Ông nghĩ ông có khả năng giết cô ấy?



– Mày nghĩ là không à? – ông ta nhếch mép – Mày đến đây mà không suy

nghĩ, cũng không đề phòng! Tao biết mày sẽ không yên vị chịu cưới Izumo, nên tao đã sai người đến căn biệt thự mày đang ở. Yuki hiện đang là con tin trong tay tao! Mày nghĩ một con nhỏ vô dụng như nó bây giờ có thể

chống lại tao?



Tôi giật mình, khuôn mặt hơi tái đi một chút. Không phải tôi lo lắng cho tôi, mà là lo cho Chito đang một mình ở đó.



Tuy phép thuật của Chito cũng không phải dạng vừa, nhưng nếu ông ta phái cả đội quân đến thì biết làm sao?!



– Ông thật ngây thơ… vẫn nghĩ mình có khả năng hại được người tôi

muốn bảo vệ? – tôi dù rất hoang mang, nhưng vẫn giả vờ như đang rất bình tĩnh.



– Mày vẫn tự tin đến vậy? Để một lát nữa, tao đưa mày đến thăm nó lần cuối. – ông ta cười đểu, cuối xuống gắp cho Izumo một miếng thịt – Ăn

đi con.



Tôi trừng mắt đá vào chân bàn một cái, khiến cái chân bàn gãy đôi, mà cái chân tôi cũng nhứt nhứt, may là tôi có mang giày. Thức ăn trên bàn

đổ hết xuống đất, trước ánh mắt đáng sợ của ông ta và ánh mắt ngạc nhiên của hai người còn lại.



Tôi đứng phắt dậy, lườm một lượt ba người còn lại trên bàn.



– Kìa anh! – Izumo lo lắng cũng đứng lên cạnh tôi, tranh thủ dựa vào người tôi.



– Ông sẽ chết với tôi. – tôi nói giọng đều đều, ánh mắt không ngừng đâm thẳng vào ông ta…



Ờ. Xả stress xong, tôi đã bình tĩnh hơn ban nãy nhiều. Chito của tôi

tuyệt đối không đơn giản… cô ấy chắc chắn không sao. Nhưng bây giờ, tốt

nhất vẫn là tôi nên đánh nhanh rút nhanh, không nên chần chờ làm gì.



Tôi nhìn chằm chằm cha Ren. Ông ta chỉ cười nhạt nhìn tôi, vẻ mặt như là đang vô cùng thưởng thức khuôn mặt lo lắng của tôi vậy.



– Mau lên trả nó đây. Đừng khiến tôi phải giết ông. – tôi cười nhạt.



– Đừng kích động vậy, tao đi lấy trả nó cho mày. – ông ta cười khẩy – Nhưng trước tiên hãy thư phòng đợi tao.



Tôi nhìn ông ta đề phòng. Vào thư phòng của ông ta, chẳng phải là vào ngay hang ổ của địch sao, ông ta đã sắp xếp bẫy gì đó sẵn trong đó rồi

thì làm sao tôi biết được để mà đề phòng chứ?



– Không cần, mau đi lấy, tôi ngồi đây chờ. – tôi lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy tĩnh lặng.



– Đừng chống đối khi mình ở thế bị động chứ? Chẳng lẽ mày sợ?



– Ông đừng hòng khiêu khích tôi. Vô ích thôi. – tôi liền thở dài nói.



– Được được, nhưng cũng đừng để người ngoài nhìn vào nói tao đối xử

với con trai mình không tốt. Lâu lâu mày mới về nhà, vậy mà tao lại để

mày lăn loc lóc ra à? – ông ta nói đều đều.



Càng nói tôi càng thấy nghi ngờ cái thư phòng gì đấy… tôi ngồi đây để ông ta đi lấy thì có ảnh hưởng gì, lại phải bỏ hơi ra gần như năn nỉ
– Có chuyện gì? – tôi đỡ bà ta ngồi xuống ghế. Izumo chỉ nhếch môi một cái khinh bỉ.



– Đây là biểu hiện khi sử dụng thuốc kích dục. – Izumo phán một câu làm tôi chết đứng. Tôi nhíu mày nhìn sang cô ta.



– Thuốc kích dục? – tôi chờ một câu khẳng định.



– Hơn nữa, còn là số lượng lớn. – cô ta tỏ vẻ hiểu biết, sau đó ngồi

xuống ghế cạnh tôi nhìn bà chị đang ngồi cạnh tôi với vẻ khinh bỉ, phun

ra ba chữ – Đồ lẳng lơ.



– Trong thư phòng… là ông ta đã làm… trong thư phòng đầy hơi thuốc. – bà ta dùng chút tỉnh táo còn lại của mình để báo cáo cho tôi kế hoạch

của ông bố cáo già nhà Ren



Ban nãy khi cùng ông ta lên tầng, bà ta đã hỏi trong thư phòng rốt

cuộc có gì mà ông cứ liên tục bảo tôi vào. Thấy bà ta phát giác được kế

hoạch của mình, ông ta nhíu mày suy tư một lát, chẳng lẽ mình lại thể

hiện ra rõ ràng đến vậy, sau đó mới cười khẩy nói bà ta nếu muốn biết

thì cứ vào đó xem thử.



Cuối cùng bà ta vào chưa đến một phút đã hốt hoảng chạy ra, nhưng vẫn không kịp đã bị dính thuốc, bây giờ trong người đang rất khó chịu, như

bị thiêu đốt vậy.



Bây giờ thì tôi đã biết tính cách kiêu ngạo khó chiều luôn làm người

khác tức chết của Ren từ đâu ra… không học hỏi từ ông bố rắn độc này

cũng thật uổng phí.



Tôi lạnh lùng hỏi:



– Ông ta đang ở đâu?



Tôi nhất định một ngày nào đó sẽ tống ông ta vào ngục! Tên pháp sư

khốn khiếp! Suy tính đến nỗi trở nên hèn nhát, dùng đến những kế sách

chết tiệt nhất để thỏa mãn bản thân, để đạt được mục đích.



Trên đời này… loại súc vật như thế tồn tại chính là khiến cho xã hội ngày càng suy thoái.



Xin lỗi Ren, nhưng em tuyệt đối sẽ không thể nào tha thứ cho loại

người này được, dù cho anh có là cốt nhục của hắn ta đi chăng nữa! Đừng

trách em nặng lời. Nếu sau này anh ngăn cản em, em nhất định sẽ không nể mặt đâu!



Tôi đưa khuôn mặt hằm hằm đi tìm ông ta… tên chết tiệt ấy!



– Không cần tìm tao đâu. Yuki à… Haha… – ba Ren từ trên tầng bước

xuống với vẻ mặt đểu cáng nhìn tôi, thích thú lặp lại một lần nữa tên

thật của tôi – Yuki!



(Còn tiếp)