My Devil! Don&#39t Go

Chương 15 : Vũ hội

Ngày đăng: 18:21 18/04/20


Truyền thuyết ư… tôi không tin vào nó tí nào… một chút cũng không… nhưng nó cực kì ảnh hưởng đến tôi. Tôi trở nên lúng túng và chẳng biết làm gì khi ở cạnh Ren.



– Ngày nào cậu cũng theo tôi đến chỗ làm không thấy chán à?



– Không, chọc ghẹo cô rất thú vị. – Ren nói tỉnh bơ… gez, cái tên…



Tôi mặc kệ hắn. Tên khùng muốn làm gì thì làm đi.







Một ngày làm việc nhanh chóng trôi qua. Tôi trở về nhà với tình trạng mệt không thể tả. Hôm nay là cái ngày gì mà khách đông khủng khiếp! Còn thêm tên Ren gì mà cho tôi một ly sinh tố dừa, thêm vài hột quýt cho sinh động?! Thế mà hắn có thể uống sạch ly. Bái phục thật!



Tôi vươn vai, chạy ù vào phòng tắm. Đã là chiều rồi, có lẽ vũ hội đã bắt đầu. Ren ngồi bên ngoài đọc báo chờ tôi tắm xong tới lượt mình.



Tôi thở dài từng đợt, tay băm nhỏ hành lá mà mắt thì bâng quơ ra cửa sổ, nhìn đám nữ sinh trường ăn diện ra khỏi kí túc xá đến trường dự vũ hội, cảm thấy mình sao mà giống… cô bé lọ lem. Đầu óc tôi thì lơ lửng đi đâu đó tìm hoàng tử. Còn gì có thể tệ hơn! À không, có đấy.



“Phập”



– Ui da!! Cái ngón tay của tui!!



– Cái gì thế? Đâu? – Ren ở đâu nhảy ra, xoay người tôi đối diện hắn, quét mắt từ trên xuống.



– Au! Đau, đừng có kéo! – tôi thét lên.



– Cô bị thương ở đâu, đừng có hét toáng lên thế! – Ren thét lại.



– Ngón tay! Cậu đừng có lôi cả cánh tay tôi như thế! Đau.



– Đồ hậu đậu!



– Đồ ác nhân! Đau quá! – tôi rơm rớm nước mắt.







Sau một hồi vật vã với đám băng keo cá nhân, bông gòn, thuốc tẩy… nhầm, cồn sát trùng, Ren cũng hoàn thành… cái tác phẩm là một cục hỗn tạp nhiều thứ trên ngón tay áp út của tôi.



– Cô để hồn đi đâu chơi mà lại bị thương thế này hả? – Ren trách sau khi đem hộp sơ cứu đi trả ở phòng y tế.



Hai lần rồi! Đã hai lần kể từ khi đến đây, hắn phải chạy xuống phòng y tế lấy cái hộp lên cho tôi. Cứ đà này sau này phải xin cấp riêng cho phòng 13 một hộp sơ cứu mất.



– Đi vũ hội rồi. – tôi thở dài.



– Muốn đi đến vậy à?



– Ừ.



– Vậy thay đồ rồi đi với tôi.



– Ok. – tôi hớn ha hớn hở. Ren sắp có trò gì nữa đây?



Ren cầm tay dẫn tôi đi. Trên đường, tôi phấn khởi lẫn tò mò thích thú. Còn gì lãng mạn hơn nắm tay nhau cùng đi dưới ánh đèn mờ ảo của những cây đèn đường cổ kính. Và tôi phát hiện ra một điều…
– Cậu thôi cái vẻ thất thiểu như sắp chết đó đi được không?



– Kệ tôi đi nhóc. – Ren gạt tay tôi ra, xách balo, cầm cây dù của tôi tỉnh bơ mở cửa phòng – Đi mau, tôi không chờ cô đâu.



– Này! Cái dù đó của tôi mà?



– Thì sao?



– Ơ… thì dù của cậu đâu?



– Tôi đi trước.



– Này!



– Sử dụng chung một cây cho gọn, dù gì tôi và cô cũng đi cùng đường. – cuối cùng hắn cũng chịu nói một câu giải thích cho đường hoàng.



Cơ mà… cái dù đó là của tôi mà, sao hắn có thể dùng nó để hối thúc tôi đi nhanh chứ? Cái tên thực dụng!







– Hello Yuki!



– Saya hả? Cậu sao vậy?



– Tớ mắc mưa ấy mà! Hehe. – cả người Saya ướt như chuột lột, đôi gò má đỏ lên vì lạnh, tóc tai bệt hết lại, ép sát vào khuôn mặt đáng yêu.



– Đi theo tớ.



Tôi kéo Saya đến phòng thay đồ nữ, lấy khăn lông lau khô tóc cho Saya. Tóc dài như nhỏ mà ướt chắc sẽ rất khó chịu. Saya cười cười nói:



– Như này cứ như hai mẹ con nhỉ?



– Cậu cứ bất cẩn như trẻ con ấy!



– Vậy mới cần người bảo vệ chứ.



– Bảo vệ này! – tôi vò mạnh tóc Saya – Hahaha!



– Hahaha! Oái! Ướt hết rồi!



Cả người tôi sau đó cũng ướt theo Saya, cả hai đứa tôi bị giáo viên mắng cho một trận đến lùng bùng hai lỗ tai mới cho vào chỗ ngồi. Khổ cái đời học sinh, đến trường toàn nghe chửi mắng!



Tan học, Saya ở lại trực lớp hộ tôi. Hôm nay nhỏ đi bộ đến trường, nên lúc về cũng thoải mái giờ giấc, còn bình thường do người nhà đưa đến (bằng limo) nên phải về đúng giờ, không giúp đỡ gì được cho tôi thấy áy náy vô cùng.



Hai đứa tôi huyên thuyên từ chuyện này đến chuyện kia không ngớt, cũng nhờ đó mà hai đứa hiểu nhau nhiều hơn.



Còn Ren mò sang lớp tôi, thấy tôi nói chuyện với Saya bơ hoàn toàn mình, quê độ một cục, vậy mà dễ thương một cái là không dám bỏ tôi về trước, thành ra bò ra bàn ngồi ngủ.



Ngoài kia, mưa vẫn đang rơi.