My Devil! Don&#39t Go

Chương 20 : Saya gặp nạn

Ngày đăng: 18:21 18/04/20


Vì cái chuyện ban sáng mà tôi cứ tránh mặt chẳng dám nhìn thẳng vào Ren. Cái tên… không suy nghĩ trước khi hành động này! Thật là… Bây giờ người khổ là tôi này!



Tôi mặc kệ hắn. Hắn mặc kệ tôi. Hai người cứ im lặng mà đi cạnh nhau trên đường đến trường. Cho tới khi đến gần cổng thì hắn nói:



– Tôi đã sắp xếp lại chuyện kí túc xá, quần áo, các thứ của cô. Tối nay về phòng 13 với tôi.



Tôi có chút ngạc nhiên. Hắn đã sắp xếp? Ý của hắn là sao? Cơ mà từ hôm qua đến giờ hắn toàn bên cạnh tôi thì sắp xếp khi nào cơ? Ren thật khó hiểu.



Tôi và hắn tách nhau ra, ai về lớp người nấy. Tôi thấy Saya, ôm lấy cậu ấy từ phía sau:



– Hù!



– Haha! Yuki à! Cậu lớn rồi đấy, đừng có chơi trò con nít kiểu này chứ!



– Tớ cứ chơi đấy! Rồi sao nào? – tôi cười khì. Mặt cô nàng đỏ hết lên rồi! Thú vị thật!



– Này! Cậu nhất định phải giúp tớ!



– Sao thế? – nhìn vẻ mặt khổ sở của Saya, tôi giật mình. Chẳng lẽ có chuyện gì nghiêm trọng lắm?



– Không có gì đâu, chỉ là… có một tên bám dai như đĩa, tớ không tài nào gỡ được! – Saya cười trừ đáp.



– À. Thì ra là vậy! Ai bảo cậu dễ thương quá làm gì chứ? – tôi trêu nhỏ, cái mặt nhỏ lại đỏ ửng.



– Không đùa nữa nhé! Cậu mau tìm cách giúp tớ!



– Tất nhiên… – tôi đăm chiêu suy nghĩ – A! Tớ có cách rồi này!



– Thật chứ?



– Ừ! Tớ nhất định sẽ giúp cậu!







– Cái gì? Tôi làm bạn trai giả của cô ta à? – Ren hét lớn.



– Suỵt! Kín tiếng một chút chết người à? – tôi giật mình đưa tay bịt miệng Ren.



Chúng tôi đang chui vào một góc tối của trường để bàn chuyện lớn… vào giờ ăn trưa.



– Cô nghĩ ra cái trò gì thế này? – Ren cáu gắt ngồi phịch xuống thảm cỏ, cả người ngã ra sau, chống lên hai tay.



– Tôi phải giúp cô ấy! Nhưng tôi không nghĩ ra được thêm ai khác ngoài cậu cả. Hì hì… giúp tôi nhé! – tôi cười trừ. Không ổn! Hắn tức thật rồi! Thôi chết tôi!



– Không! – hắn nghiêm giọng đáp, hàng chân mày vẫn cứ xô vào nhau.



– Đi mà! Nha! Nhá! Đi mà! Ren siêu đẹp trai ơi!



– Không là không! Nịnh nọt vô ích!



– Ren ơi! Thành khẩn tuyệt đối van nài cậu!
– Vâng… vâng… – tôi ngượng ngùng đáp.



Hận! Tôi hận bản thân! Tại sao tôi không nhận ra nguy hiểm từ đầu nhỉ? Ren chẳng có tốt đẹp gì sất! Thứ hắn muốn chính là hành hạ tôi đến chết mà? “Làm người hầu cho tôi.” Hắn nói thế, với một vẻ mặt thản nhiên như đó rất đỗi bình thường.



Hắn bắt tôi nấu nướng, lau dọn, giặt giũ,… hàng tá chuyện vô lí khác… bằng tay! OMG! Là pháp sư để làm gì chứ? Phẩy tay đọc thần chú phát, tự động quần áo, bàn ghế sạch sẽ, sáng bóng. Hà cớ gì hắn lại bắt tôi phải nai lưng ra làm như thế? Là vì chọc ghẹo tôi là thú vui của hắn mà!



Cái tên chết tiệt! Ủy mị! Thích hành hạ người khác! Đặc biệt là tôi! Vào những lúc như này, tôi chẳng còn lo sợ gì việc mình đã trót thích hắn cả! Ghét cay đắng là khác! Tên này quá đáng lắm! Tôi gầm gừ nhìn hắn như muốn nhào tới thủ tiêu ngay và luôn.



– Vào bếp lấy giúp tôi ly nước lạnh.



– Tự lấy đi! – tôi buột miệng nói.



– … – Ren nhướng mày nhìn tôi. Chết tiệt!



– Tôi đi.



Tôi ảo nảo vào trong bếp, thở dài. Tôi rót cho hắn ly nước… muối.



– Hehehe! Cho cậu chết! Dám đùa với bà hả con! – tôi cười gian, mãn nguyện hết sức với kế hoạch của mình.



Bỗng nhiên, cả người tôi thấy ớn lạnh, còn xương sống phút chốc rờn rợn, có một tiếng nói thì thào sát tai tôi.



– Lọc hết muối ra cho tôi.



– Aa!! Ma! – và phản ứng đầu tiên của tôi là nhắm chặt mắt, hét lên.



– Ma đâu mà ma! Tôi giết cô! – Ren gằn giọng, quay người tôi đối diện người hắn.



– Hì hì! Ren ấy à? – tôi giật mình cười trừ. Hắn liệu có thấy hành động mờ ám của tôi không nhỉ? Tôi đùa với ai thế này, tất nhiên là có rồi. = =”



– Cô! Đang làm gì?



– Tôi ấy à? Cậu không thấy tôi đang lấy nước cho cậu sao?!



– Nước muối? – hắn nghiêng đầu, đe dọa tôi.



– À thì… haha! Tôi lấy ly này cho tôi. Ly thứ hai mới là cho cậu!



– Thế à? Vậy cứ dùng ly này đi. Tôi không cần nước nữa. Mau lên.



– Hả… Chuyện này… À… ừm…



– Cô định làm gì với ly nước này? Uống à?



– Tôi… à… tôi… tôi sát trùng. Đúng rồi, sát trùng đấy mà! – tôi giơ ngón tay chảy máu cho hắn coi xem như bằng chứng. Nhưng quả thật tôi cũng rất may mắn a. Ban nãy lúc giặt đồ, tay vô tình bị cứa vào khóa kéo của cái áo khoác, nay có cớ để trốn tránh.



Ren cau mày khi thấy vết thương của tôi. Hắn vòng tay qua người tôi, kéo cả hai tay của tôi vào bồn rửa, xả nước, rửa tay giúp tôi. Ngón tay hắn khéo léo đưa tay tôi vào nguồn nước mát lạnh. Hắn nắm tay tôi? Nhưng việc quan trọng hơn là hắn đang đứng sát sau lưng tôi… cảm giác như hắn đang ôm tôi vậy.



Không được! Tôi lại ảo tưởng rồi! Tốt nhất không nên suy nghĩ viễn vông để sau này khỏi đau khổ. Trái tim càng sắt đá càng tốt đi!