My Devil! Don&#39t Go

Chương 46 : Cuộc thi

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Tôi sẽ giúp anh, nhưng anh nên đền đáp bằng chính bản thân… – cô ta trơ trẽn quá mức.



Tôi không chịu được nữa, mở tung cửa xông vào phòng, làm sắc mặt của bà ta xám đi, rồi tím lịm.



– Cô nói vậy mà nghe được à? Cô có phải là giáo viên không thế? – tôi tức điên hét lớn, tưởng như có thể làm vỡ cốc thủy tinh.



– Yuki? – Ajita ngạc nhiên nhìn như thể tôi là người lai chó. Sâu trong ánh mắt của anh, tôi cảm thấy có sự biết ơn đã cứu anh kịp thời, nhưng xen vào đó là sự lo lắng.



– Yuki? À… Cô là cô gái nhơ bẩn đã qua đêm với đàn ông. – cô ta dù ban nãy vẻ mặt có hơi biến sắc, nhưng giờ đã bình tĩnh trở lại, bước sang ngồi vào ghế sofa.



– Cái gì? Cô nói lại xem, xúc phạm tôi lần nữa xem! Cô nghĩ tôi không dám làm gì người như cô à? Trơ trẽn nó vừa thôi chứ? Là giáo viên mà có thể văng ra nhưng từ thô thiển như thế?! – tôi tức điên với bà ta mất! Có thật bà ta cùng loài với tôi không vậy?



Bà ta tức giận khuôn mặt đỏ ửng lên, bà ta trừng mắt nhìn tôi, thấy tôi đứng khoanh hai tay trước ngực rất ư là khiêu khích, nên bã cũng đứng lên, dần tiến gần tôi:



– Mày…



– Tôi thế nào? Trung thực, thẳng thắn, tốt bụng, ngây thơ? Hay vô cùng chính trực.



‘Vụt’… – bà ta giơ tay lên định tát tôi thì ‘bộp’.



Chito kéo tôi ra sau cô ấy, còn Ajita nhíu mày giữ cổ tay bà ta lại. Tôi giật mình sau khi bị kéo ra sau, nên theo đà mà ngã ra luôn. Tôi nhắm tịt mắt, chờ đầu chạm đất, sau đó tôi có thể nằm viện để khỏi thấy ngứa mắt với bà cô hiệu phó trời đánh này… nhưng mà có gì đó rất êm… rất thơm… mùi thơm rất quen… hình như là…



– Ren? – tôi mắt nhắm mắt mở, đập vào mắt tôi là khuôn mặt sát rạt của hắn.



Hắn ôm tôi một cách gọn gàng, mà vẫn không để tôi ngã, khỏe thật! Lâu lâu tôi mới thấy hắn giống con trai.



– Cô chơi trò gì vậy? – giọng hắn trầm trầm dịu dàng hỏi, nhưng vẫn không đẩy tôi ra, tay hắn dịch từ hai vai tôi xuống ôm eo tôi, mà tôi lúc này cũng chẳng có tâm trạng mà chú ý đến việc đó.



– Cậu xem, cô ta… – tôi định mách thì…



– Được rồi, tôi nghe hết rồi. Bà cô già, nói không lại cô gái này lại dùng vũ lực à? – Ren cười khẩy hơi thấp người xuống đặt cằm lên đầu tôi. Tôi tựa lưng vào hắn, mặt hằm hằm nhìn bà cô đồng tình với hắn, liếc sơ qua thấy Ajita đang nhìn tôi với ánh mắt rất lạ…



– Cái… cái gì? Bốn đứa bây là bốn đứa hư hỏng ngủ ở ngoài đêm qua đúng không? Tao sẽ đuổi học tụi mày! Tụi mày chết chắc với tao.



– Bà có thể? – Ajita, Chito và Ren lạnh lùng đồng thanh.
Hình như anh thấy khó chịu với cái búng trán của Ren. Tôi nhìn theo dáng đi của Ajita, hơi lo lắng. Nhưng thôi, tôi mệt mỏi lắm rồi, bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi.







– Tối nay các em sẽ có một bài kiểm tra trong khuôn viên khách sạn. Nhóm thì chúng ta đã chia ra như lần trước đi tham quan rồi, cặp DW, WW này sẽ cùng nhau vượt qua bài kiểm tra này. Sở dĩ thầy cho các em bắt cặp như vậy, là vì thầy muốn giữa ranh giới giữa hai loại pháp sư bị xóa bỏ, hơn nữa, các em có thể hổ trợ lẫn nhau vì loại phép thuật khác nhau. Được chứ? – thầy hiệu trưởng nói trên loa.



– Cái gì chứ? Chẳng phải luật lệ là tách DW và WW ra sao? – tôi ngạc nhiên lầm bầm.



– Các em sẽ tấn công lẫn nhau để sống sót và tồn tại tuy nhiên, việc đả thương nhau sẽ có một giới hạn nhất định. Để tăng thêm tính kịch tính, thầy có sắp đặt những cái bẫy trong khách sạn. Cẩn thận nhé! Cặp cuối cùng còn lại sẽ đậu bài kiểm tra với số điểm tuyệt đối_cao nhất, và giảm dần. Cặp nào thất bại đầu tiên sẽ trượt bài kiểm. Các em hiểu rồi chứ? – ổng lại xổ một tràng… ngôn ngữ gì đó.



– Cái trò gì thế này… ngôi trường này dạo này thật kì quái quá thể. – tôi liếc sang Ren, hắn đang khoanh tay trước ngực đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi.



Tôi trầm tư, vẻ mặt toát ra vẻ suy tư. Hình như tôi đã quên béng gì đó, chẳng hạn lý do tôi khóc lóc trong rừng… tôi hoàn toàn quên mất cái rào cản ấy, mà tự dấn thân vào cái bẫy do người khác vạch ra… cũng như do chính bản thân tôi buông thả.







– Đi theo tôi. – Ren nắm tay tôi đi khi thầy hiệu trưởng vừa tuyên bố bắt đầu bài kiểm.



Hắn kéo tôi đi… trốn. Ren chọn một căn phòng ở tầng cao nhất, mở cửa đi vào, hắn nhìn quanh rồi đẩy tôi vào… tủ quần áo. Sau đó hắn đi đóng cửa phòng rồi cũng trốn vào đấy. Ren dịu dàng lúc ôm tôi sáng nay biến đâu mất tiu, hắn trở lại là một Ren cứ thích trêu chọc tôi, một tên cực kì đáng ghét, một tên thích làm theo sở thích của mình, chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của người khác.



Trong tủ quần áo chật chội, tôi phải nép mình vào hông tủ, hắn thì đứng sát vào người tôi, thế mà lưng hắn vẫn chạm tới hông tủ bên kia… Là do cái tủ này quá nhỏ, hay do chúng tôi quá… ‘bé bự’?



Người tôi và hắn ép sát vào nhau, làm tôi nhớ đến lần cả hai bị kẹt vào quả bóng do tôi ăn hại gây ra. Ầy, nghĩ lại lần đó đột nhiên mặt tôi nóng ran.



– Tại… tại sao phải trốn như thế này? – tôi lắp bắp hỏi hắn, mà chẳng dám nhìn thẳng vào Ren. Dù trong tủ hơi tối, nhưng một chút ánh sáng le lói qua khe cửa vẫn khiến tôi có thể thấy được đôi mắt lấp lánh của hắn.



– Cô bị ngốc à? Bài kiểm tra đâu có quy định ai hạ gục được nhiều đối thủ hơn sẽ đạt điểm tuyệt đối, vậy nên chỉ cần chờ ở đây, để chúng đánh lẫn nhau, chúng ta sẽ đánh bại tên cuối cùng. – hắn giải thích.



– Chà, thông minh thế. – tôi ngưỡng mộ.



– Tôi m…



(có gì xảy ra mà Ren đột nhiên im lặng thế nhỉ =]])