My Devil! Don&#39t Go

Chương 57 : Ướt

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Dù biết bản thân mình không có lỗi, nhưng ánh mắt của Ren làm tôi thấy bối rối, tôi nhìn sang nơi khác để lãng tránh nó. Hắn nhận ra điều đó, đóng sầm cửa phòng tiến lại chỗ tôi. Ajita mệt mỏi chống tay ngồi dậy.



Ren chộp lấy cánh tay tôi một cách bạo lực, kéo tôi ra xa Ajita, tức là lôi tôi xuống giường, tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, đã bị kéo mạnh nên mất thăng bằng ngã vào người hắn, hơn nữa hình như tôi bị trật chân rồi. Đứng chỉ bằng một chân nên Ren càng kéo tôi càng khó mà vững được.



Ren quát vào mặt tôi:



– Cô làm cái trò gì với hắn ta thế hả? Tôi tưởng cô đi vũ hội, thì ra là đi đâu đó rồi đem hắn về đây sao?!



– Cậu có biết tôi đã trải qua những gì không? Sao cậu có thể nói như thế với tôi?! – tôi mất bình tĩnh hét toáng lên.



– Cô… bằng chứng rành rành như vậy cô còn cố chối? Vậy trả lời tôi đi tại sao cô lại nằm trên giường và ôm lấy anh ta? Đừng nói với tôi là do cô ngã và ngủ quên trên giường! – Ren siết chặt tay tôi khiến nó không còn cảm giác nữa. Tôi tức đến muốn khóc. Chẳng lẽ hắn ta chẳng hề tin tưởng tôi?



– Mau buông cô ấy ra. – Ajita bình tĩnh đặt tay mình lên cổ tay hắn.



– Anh tránh ra, anh nghĩ anh là ai? – Ren quay sang nạt cả anh.



– Mau buông ra, nếu cậu không muốn cô ấy bị gãy tay. – Ajita gằn giọng, trông có vẻ tức giận – Cậu có chịu suy nghĩ trước khi làm gì đó hay không?



– Hừ. Hay lắm! Hai người vừa phải thôi chứ?! Có làm gì cũng đừng làm trước mặt tôi!



Ren hét lên rồi quay lưng đi mất. Hắn đóng sầm cửa với lực khủng khiếp, khiến mép cửa gần như gãy nát.



Tôi vừa tức vừa buồn, cảm xúc khó chịu giằng xé khiến nước mắt tôi tuôn trào.



– Em ổn chứ?



– Em xin lỗi, em muốn yên tĩnh. – tôi chạy khập khiễng vào nhà vệ sinh.



– Anh xin lỗi, anh… có cần anh giúp gì không? – Ajita có vẻ áy náy đứng bên ngoài nhà vệ sinh.



– Không sao đâu anh, không phải là lỗi của anh. Anh ăn hết tô cháo trên bàn đi. – tôi nói, vẫn khóc.



– Được rồi, sau khi ăn cháo xong, anh sẽ về. Anh xin lỗi.



Sau đó tôi nghe thấy tiếng anh ăn cháo sột soạt, cả tiếng mở cửa đầy lưỡng lự, rồi lại tiếng đóng cửa. Lúc này tôi gào thét thóa thích. Tôi mở vòi để nước xả vào người… hòa với nước mắt, trở thành thứ gì đó thật hỗn tạp.




– Cô làm cái gì để cả căn phòng như cái hồ bơi thế hả?!



Yuki nằm dài trên giường mà run, giờ tôi mới để ý. Ban nãy đem cô ấy ra, chân tay cô ấy lạnh cóng, môi tím đen lại. Cô ấy ngước nhìn tôi, miệng mấp máy gì đó.



Tôi đỡ cho cô ấy nằm đàng hoàng lại, bắt đầu cởi hàng nút áo sơ mi của nhỏ. Yuki nhíu mày, khó khăn đưa tay lên nắm lấy cổ áo tôi.



– Cởi ra. – tôi ra lệnh.



Yuki run rẩy nhướn mày nhìn tôi.



– Đừng có nghĩ lung tung. Nếu cô không muốn rét chết thì mau cởi ra. – tôi kiên nhẫn nói – Nếu không tự cởi thì buông tay ra tôi cởi giúp cho.



(anh ý bá đạo trên từng hạt gạo =])



Khuôn mặt cô ấy đỏ ửng, ầy… không ổn rồi nhìn dễ thương quá mức.



Lời kể của Yuki.



– Nếu không tự cởi thì buông tay ra tôi cởi giúp cho.



Hắn đã nói thế, với khuôn mặt bình thản không thể chịu được. Tôi lạnh cóng, tay chân tê cứng khó nhúc nhích. Bây giờ hắn có làm gì tôi cũng chẳng thể phản kháng được. Nghĩ tới đây thôi cả người tôi đã nóng lên. Khuôn mặt tôi chắc đỏ lắm.



Tôi đau khổ chẳng biết phải làm sao trong tình trạng này… Nhưng tuyệt đối không được để cái áo này rời khỏi người tôi. Tôi chuyển từ cổ tay hắn xuống cổ áo tôi, nắm chặt và nhìn hắn đe dọa. Ren đột nhiên quay sang chỗ khác, mặt hắn cũng đang rất đỏ.



– Đây là cô ép tôi. – hắn lẩm bẩm gì đó, mà tôi thấy mình đang rất nguy hiểm.



Ren nhắm tịt mắt, tay mò đến hàng cúc trên áo tôi. Có thể hắn sẽ không thấy được tôi, nhưng tay hắn vì không định vị được nên đang động vào những chỗ không được động…



Thật là muốn khóc mà! Chẳng lẽ tôi bảo hắn mở mắt ra mà nhìn cho kĩ…! Nhưng hắn đột nhiên muốn cởi làm gì chứ?! Thôi kệ vậy, xem như tôi tin tưởng hắn lần này. Bây giờ tôi lạnh quá rồi, não cũng teo theo, chắc suy nghĩ không được minh mẩn a.



Tôi liếc nhìn hắn. Khuôn mặt hài thật… mắt nhắm nghiền, môi mím chặt, gò má đỏ ửng. Từng chút từng chút, cảm xúc của tôi dành cho hắn lại tăng…



Cởi xong hết thì Ren cởi áo của hắn. OMG! Lần này tôi là người nhắm mắt. Cái tên quái đản này đang muốn làm gì? Tôi để cho hắn cởi là sai lầm rồi! Trời ạ!!!!! (đoạn này quá chi là hại mắt và hại não người đọc lẫn người viết =] cơ mà au để rds tưởng tượng tiếp nhá, rồi đợi lí do của Ren ở chap sau nhá :3 hý hý)