My Devil! Don&#39t Go

Chương 61 : Đi chơi…

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Sau khi đi xong chuyến tàu đó, Ren cứ nắm chặt tay tôi không rời, làm tôi phải đi cạnh hắn. Chito đi tuột lại phía sau cùng Ajita.



Sau trò tàu lượn, chúng tôi đi lâu đài kinh dị…! Chẳng khác nhà ma là bao nhiêu, tôi khóc lóc van nài, rốt cuộc vẫn phải vào cùng ba người kia. Ren vẫn nắm tay tôi, vậy nên Chito đi cạnh Ajita.



Cơ mà cái công viên này cũng thật biết cách tạo cơ hội cho các cặp đôi. Con đường đi lại hẹp thế này, còn bắt buột phải đi theo từng cặp tức là hai người hai người… hai người này phải đi sát vào nhau… khiến cho FA rất tủi thân vì không thể chơi trò này a. Đắng lòng mà!



Tôi run rẩy ôm chặt cánh tay Ren, hắn khẽ cười buông tay tôi ra, bị tôi nắm lại siết chặt. Hắn hơi giằn ra, bị tôi lườm tóe lửa. Cái tên này đúng là chỉ biết trêu tôi! Lúc không cần thì nắm, lúc cần thì hắn lại không cho tôi nắm!!! Rõ ràng là muốn chọc điên tôi mà!



Ajita đột nhiên nói:



– Để anh và Chito đi trước cho, có gì cũng đỡ sợ hơn.



Anh nói rồi kéo tay Chito chen lên (tất nhiên là nắm cổ tay), tôi cảm động vì lòng tốt của anh, ai như Ren chứ suốt ngày cứ tìm cách khiến tôi tức điên đến cứng họng… thực tình tôi không hề biết suy nghĩ thực của anh.



“Đi phía sau hai người họ, mình hoàn toàn bất lực. Trông họ thân thiết, hạnh phúc thế kia… có cảm giác như mình mới chính là người thứ ba chen vào giữa hai người đó. Chuyện gì thế này? Rõ ràng trước kia là mình và cô ấy yêu nhau, tận sau này hắn mới xuất hiện, chẳng phải hắn mới là người thứ ba sao? Đi sau thấy rõ mồn một tình cảm của họ như thế, mình thực sự không chịu nổi… có phải mình đã sai rồi không?



Có phải mình đã sai khi chọn cách đó để bảo vệ cô ấy? Khiến cô ấy giận dỗi và dẫn đến xa cách, ly biệt?



Mình đã sai khi không nhanh chóng cướp đoạt cô ấy? Vốn cứ nghĩ cô ấy còn thích mình nên chủ quan lơ là, bây giờ thì có lẽ trái tim Yuki đã hoàn toàn thuộc về Ren mất rồi. Mình phải làm gì bây giờ? Có nên từ bỏ, hay tiếp tục tình cảm này và lặng thầm quan sát cô ấy từ xa…?



Tình cảm này có thể từ bỏ cũng tốt, chỉ tiếc là trái tim mình đã lún quá sâu vào tình yêu, vũng lầy này khó tự mình thoát khỏi được. Có lẽ… mình phải chịu tổn thương, lặng lẽ chịu đựng. Cuối cùng chỉ mong có thể bên cạnh cô ấy với tư cách một người anh trai, và giúp đỡ Yuki…



Thực sự mình mệt mỏi và đau khổ quá rồi, phải chi có ai đó có thể giúp mình thoát khỏi đống lầy đáng sợ này.”



Tiếng hú rợn người phát ra, khiến tôi khóc không ra nước mắt… ai đời lại đi xây dựng những thứ đáng sợ này để người khác tự hù dọa mình chứ?! Tôi thật không hiểu được suy nghĩ của những con người có cái gan to như cái gan này…! Đáng sợ chết mất dù chỉ mới bước vào… đèn thì nhập nhòe đủ màu sắc, chíu chíu bên này bên kia, lại có màn sương mỏng mỏng, tôi không thấy được dưới chân mình là gì nữa. Nhìn lên phía trước. Chito và Ajita ngoài đi cạnh nhau thì không có hoạt động gì thêm… Chito này! Đáng lí cậu phải nhảy bổ vào ôm lấy Ajita chứ?!



Suy nghĩ của tôi vừa dứt, một giọt nước âm ấm chảy xuống gò má tôi, tôi dù không muốn, chắc chắn không muốn, nhưng vẫn ngước lên theo phản xạ… thấy một… cái thứ gì đó đen đen nhầy nhầy biến thành hình này hình kia, cuối cùng hiện ra một nụ cười gian… biết ngay mà!! Tôi hét lớn rồi ôm chầm lấy Ren, dụi đầu vào ngực hắn để không thấy gì nữa. Hic!! Tôi thề!! Sau này tôi có mắc bệnh tim sẽ đổ lỗi hết cho ba người này sao lại bắt ép tôi vào nhà ma chứ!!!


Ajita… việc anh thích cô ấy chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tôi sẽ tạo tình huống cho hai người ở bên nhau, và nhiệm vụ của tôi lúc này chắc là đi… rình.



– À… em sẽ đi xem hai người đó thế nào, anh thấy chán hay mệt thì về trước cũng được.



– Không sao, anh sẽ đi cùng em, vả lại anh có chuyện cần tính sổ với em.



– Ặc… chuyện gì nữa đây?! – tôi giật thót.



– Em hay nhỉ? – hắn cười đểu – Chuyện của mình lo chưa xong đã đi quan tâm chuyện người khác ư? Lớp trưởng rất may mắn, chắc sẽ không sao đâu, còn em thì… không thể nói trước.



– A… Anh… anh định làm gì?! Tính sổ gì chứ?!



– Cái tên kia… cái tên trong quán café ấy… rốt cuộc là sao?! Ý của em tiếp cận là gì hả?! – hắn giữ chặt hai tay tôi.



– Hả? Em…



– Nếu hắn lại đẩy em vào tường, hôn em, lẽo đẽo theo em như cái đuôi thì anh biết làm sao?! – hắn cười, nhưng ánh mắt toàn toát ra sát khí.



– Chuyện đó… em chỉ vì… muốn tìm ra boss. Hy sinh một chút cũng không sao cả. – tôi lảng tránh ánh mắt của hắn – Cơ mà… họ đi mất rồi! Anh buông em ra để em đuổi theo họ!



– Nói chuyện đã!



– Thôi mà! Tối đi nhé! Ren ơi!! Ren à…! – tôi làm mặt cún năn nỉ hắn. Thật ra chỉ viện cớ thế thôi, nếu nói chuyện với hắn người xuống nước trước cũng chỉ có tôi… tốt nhất dời được bao nhiêu thì dời. Cầu cho hắn đang đi vấp té mất trí nhớ tạm thời để tôi hoàn thành mục đích trước đi đã.



– Thôi được rồi, tối nay phải nói chuyện cho ra lẽ với anh.



– Được rồi, được rồi mà! Mau đi thôi. – tôi cười trừ.