My Devil! Don&#39t Go

Chương 64 : Dinh thự của chito

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


“Keng… keng… keng” _ tiếng chuông vang lên giải thoát biết bao mạng người… ế nhầm… mạng pháp sư… mà thực chất cũng không nên làm quá như vậy, chỉ là thoát khỏi nguy cơ bệnh trĩ vì ngồi ghế lâu quá.



Học sinh như ong vỡ tổ chạy nhảy khắp nơi như thể vừa thoát khỏi địa ngục.



Tôi dốt quá!!! Ngay từ đầu phát ngôn bừa bãi cái vụ thi cử có vẻ vui là quá sai lầm rồi!!! Trời ạ! Dạo gần đây, bài tập ngày càng nhiều, giáo viên ngày càng khó tính, tôi cảm thấy có một màn sát khí mờ ảo trong không khí. Không ngờ trước cuộc thi, mọi người lại chịu áp lực kinh khủng như vậy. Đúng là không biết, không hiểu chuyện thì không nên lắm lời…



Tôi uể oải vươn vai, ngáp vài cái… Hehe… nhưng mọi mệt mỏi tan biến hết! Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên kế hoạch của tôi được thực thi.



Tôi chạy cái vèo xuống cổng trường đứng chờ ba người kia.



Kế hoạch mà theo tôi tự khen mình là rất thông minh khi nghĩ ra chính là học nhóm. Thôi nào, tôi rất thông minh mà, vậy nên bạn đọc đừng nhìn màn hình với con mắt khinh bỉ thế.



– Yuki. — giọng thánh thót của Chito… cô nàng này thường xuyên thế, chưa thấy người đã nghe tiếng.



– Chito, Ren, hai người đây rồi, chỉ cần chờ một người nữa là xong. — tôi mỉm cười.



– Hả? Ai vậy? Cậu nói học nhóm chỉ có ba đứa mình thôi mà? — Chito ngơ ngác, xem ra cô nàng ngây thơ này còn chưa nhận ra kế hoạch mờ ám của tôi. Ren thở dài, hắn không ưa gì người thứ tư này cho lắm, hắn đã kịch liệt phản đối khi tôi nói kế hoạch với hắn, nhưng cuối cùng vẫn chiều ý tôi. Tôi chưa kể gì với nhỏ về người đó cũng vì muốn cho nhỏ bất ngờ.



– Để một mình Ren kèm cả tớ và cậu khác nào bảo hắn đi chết đi. — tôi cười.



– Ừ nhỉ? Tớ ngốc lắm mà! Hehe… – cô ấy cũng cười.



– Ơ mà, Chito này, cậu là lớp trưởng sao lại học toán tệ đến vậy?



– Thật ra tớ chỉ tốt ở những môn vận động thôi. — nhỏ ra vẻ khổ tâm.



– Thì ra là thế. — tôi gật gù, tôi đồng cảm với nhỏ, dù gì cũng là kiểu học sinh ngơ ngơ giống nhau, lại thân với nhau, nên càng cảm thấy hai đứa như một.



– Yuki. — một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng gọi tên tôi. Tôi quay lại cười.



– Chào anh, Ajita, tụi mình đi thôi.




– Hôm nay như vậy đủ rồi. Về thôi. — Ajita mỉm cười hài lòng thu dọn tập vở.



Tôi liếc nhìn Chito, nhỏ cũng nhìn tôi, cô ấy cười nói:



– Hai người ở lại ăn tối luôn đi.



– Thôi không cần đâu. — Ajita từ chối.



– Ajita à, anh đừng phụ lòng người ta như thế. — tôi bon chen thêm thắt.



– Ừm, ba người ở lại cùng ăn với em đi. — Chito cười buồn, ôi dào, đạt quá mức, với khuôn mặt đó ai mà nỡ rời xa chứ!



– Được chứ? — Ajita khựng lại hỏi.



– Được mà. — hai chúng tôi đồng thanh — Ren?



– Tùy. — hắn đáp gọn, vác ba lô sang một bên vai.



– Vậy cùng đi xuống phòng ăn.



Chito nói rồi nhẹ nhàng bước đi. Chúng tôi quay lại sảnh lớn lúc vừa bước vào nhà, đèn đã được ai đó mở sáng hơn. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tôi giật thót bám lấy tay áo Ren theo phản xạ, tôi run run hỏi Chito:



– Cậu sống một mình à?



– Chuyện… chuyện đó… — cô ấy đột nhiên ấp úng.



– Bạn em đó hả Chito? — một giọng nam trầm vang lên.