My Devil! Don&#39t Go

Chương 87 : Scandal

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


Izumo vứt lên bàn sấp giấy rồi dịch chuyển đi mất. Tôi nhíu mày cầm lên xem… một tờ báo… trang nhất… nguyên một dòng chữ bự tổ chảng “LỄ ĐÍNH HÔN GẮN KẾT HAI GIA ĐÌNH VĨ ĐẠI NHẤT TOÀN THẾ GIỚI”



Bên dưới là tấm hình Ren trong bộ vest trắng đứng cạnh Izumo đang giả tạo cười rất tươi.



Hừm… thì ra đây là thứ mà cô ta nói, Ren nói:



– Cô ta đúng là quỷ quyệt… thì ra đã có tính sẵn từ trước.



– Khoa trương thật… Anh… tuyệt đối không được để những chuyện nhảm nhí thế này… ảnh hưởng tới mà bắt đầu hành động kì lạ. Được không? Hứa nha. – tôi nhướn mày nhìn Ren đang đứng sau lưng mình.



– Ừm… tuyệt đối sẽ không. – Ren siết eo tôi, hắn cúi xuống, hôn lên cổ tôi… Ặc!!! Tên này lại nổi máu rồi trời ơi…!!



Hắn miết nhẹ, khiến cổ tôi hơi đau, nhưng cảm giác mái tóc mềm mại của hắn phủ xuống, cứ chạm nhè nhẹ vào má tôi cũng không tệ.



– Yuki này… – hắn thì thầm vào lỗ tai tôi.



– Gì? – tôi ngượng ngùng nên chỉ biết đáp cộc lốc như thế.



– Trong tấm hình này… anh đẹp trai thật.



‘Đoàng…’ – sét đánh xuống đỉnh đầu tôi… Ren à… bá đạo cũng phải có lúc có thì thôi, lúc nào cũng vậy thì ai mà đỡ cho nổi!



Cơ mà… bên ngoài trời, sấm chớp cũng nhẹ nhàng vang lên… những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, ban đầu chỉ là cơn mưa nhỏ, dần dần trở nên nặng hạt… và trở thành một cơn mưa lớn.



Izumo nhếch mép khinh bỉ…







Ăn trưa xong, trời vẫn còn mưa rất lớn, Ren nảy ra ý muốn… Hắn muốn xem phim ma! Là phim ma đấy! Là phim ma đáng sợ hắn lôi từ góc kẹt nào đó ra.



– Không xem, em đi… đi ngủ trưa.



– Yuki… – hắn hạ giọng… Ren đang cầm cái đĩa trên tay, đang hầm hầm tiến gần tôi, hắn đưa cái đĩa ra trước mặt tôi – Em xem này… đâu có gì đáng sợ đâu nào.



– Anh đừng có làm càn!! – tôi giật mình hét lên, càng ngày càng lùi.



– Thôi nào, sang đây xem với anh, xem một mình buồn lắm. – Ren cười đểu, nhìn vô cùng gian tà…



– Không… – tôi rên rỉ, biết chắc một trăm phần trăm mình không thể thắng được hắn. Lúc nào người bị đàn áp cũng là tôi…



Sau khi miễn cưỡng vừa ngồi trước màn hình ti vi vừa nhắm tịt mắt… tim tôi như bị khủng bố.




Ren có vẻ cũng sắp chịu không nổi nữa rồi, nhưng hắn lại cứng đầu ương bướng gắng gượng. Tôi cũng không muốn mình thua… được rồi… nghĩ tới những gì đó thật hài hước…



Tôi chớp mắt… hức… thua rồi…



– Đọ mắt là cái trò lúc đầu em khẳng định bản thân rất giỏi, sao lại thua nhanh chóng đến vậy? – Ren cười khẩy.



– Anh trâu thế?! – tôi chớp lấy chớp để cho đỡ rát… ôi ngu nhất là thách thức Ren cái gì đó, hắn không bao giờ nhường cho tôi phần thắng. Dại ơi là dại mà… phút nông nỗi của tôi sau khi ăn tối xong đã dẫn đến tình huống thảm hại như vậy.



– Này, trò này là em rủ chơi đấy nhé. Thua rồi, thưởng người thắng cái gì đây?! – hắn lại lên cơn hành hạ tôi. Rốt cuộc mối quan hệ của chúng tôi bây giờ đang là cái gì đây?!



– Được rồi, anh chờ đấy, nhất định sẽ báo thù.



Tôi lèm bèm rồi nhanh chóng hôn nhẹ lên má hắn. Ren thích thú cười tít mắt, hắn hỏi:



– Xem phim ma nữa không?



– Không. – tôi gào lên, tức đến mặt đỏ ửng nhưng vẫn sợ hãi, nên giọng đột nhiên trở nên run run.



– Hahaha!! Ngốc ơi là ngốc. – Ren cười to bẹo má tôi.



Tôi (_ _”) Ren đúng là lúc nào cũng có thể bày trò troll tôi được. Vậy mà tôi cứ ngây ngốc dây vào mấy thứ lằng nhằng của hắn!



‘Kính cong’ _ tiếng chuông cửa vang lên, chấm dứt một hồi tự chửi rủa bản thân của tôi.



Tôi là người ra mở cửa, vì Ren đang bận toe toét chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh.



– Chào em. – con người đứng trước mặt khiến tôi giật mình, mắt trợn tròn, chất giọng lãnh đạm nhưng quyến rũ chết người với phong cách bụi bặm phong trần.



– Anh… anh sao lại ở đây?! – tôi hỏi, mà cực kì đề phòng anh ta.



– Cách tiếp khách của WW là như vậy à? – Kurai nhướn mày hỏi.



– Ai vậy Yuki?! – Ren hỏi vọng ra ngoài.



– Là Chito, em ra ngoài với cô ấy một chút. – tôi chưa kịp mở miệng, Kurai đã nói thay tôi… cơ mà đây là giọng nói của tôi a!!! Sao có thể…



– Ừ. – Ren nói… trong giọng nói vẫn không giấu được sự thích thú chỉ vì nụ hôn phớt ban nãy.



Kurai nhếch mép, tôi còn đang bàng hoàng vì giọng nói của mình sao lại phát ra từ miệng của Kurai thì anh ta đã chộp lấy cổ tay kéo tôi đi ra ngoài.