My Devil! Don&#39t Go

Chương 90 : Ryuu…

Ngày đăng: 18:22 18/04/20


– Làm gì vậy?!



Người con trai ấy, lại một lần nữa xuất hiện khi tâm trạng của tôi không được ổn định. Nhưng đây là sân sau trường? Cậu ta tới đâ làm gì?



– Cậu…



– Tôi có thể thấy cậu từ chỗ cất ô. – cậu ta trả lời như thể hiểu được tôi muốn nói gì.



Tôi giật mình liếc về phía đó, không biết sao tôi không muốn Ren thấy mình thê thảm như vậy, may là hắn không còn ở đó nữa.



Tôi thở nhẹ ra, và cậu ta đã thấy điều đó. Anh chàng chộp lấy cổ tay tôi và kéo tôi vào trong, nơi có mái che. Giũ nhẹ ô, cậu ta nhìn sang tôi:



– Có khăn không?



– Không, đi học thì đem khăn làm gì? – tôi trợn mắt, cậu ta có bị gì không mà hỏi câu đấy?



Cậu ta không nói không rằng lại nắm lấy cổ tay kéo tôi đến tủ đựng đồ của mình, lôi từ bên trong ra một cái khăn lông vứt lên đầu tôi, rồi đóng sầm cửa tủ lại…



Cảm thấy mùi hương trên cái khăn rất dịu dàng, có mùi như của hoa hồng. Quan trọng hơn, tôi trơ mắt nhìn cậu ta… đem khăn vào trường á?



– Cậu…



– Còn đứng đó? – cậu ta lạnh nhạt hỏi, cuối cùng thấy tôi vẫn không có phản ứng, đưa ta lên lau tóc cho tôi. Động tác của cậu ta rất dịu dàng, từng chút, từng chút một. Cảm giác chiếc khăn mềm mại chạm vào tóc khiến tôi mê mẩn đứng im cho cậu ta làm.



– Tóc tôi lau sơ rồi, còn người thì cậu vào nhà vệ sinh nữ lau đi. – cậu ta nói xong ngừng lại, suy nghĩ gì đó, sau đó quay lưng lại mở tủ, lấy một cái áo thun đen đưa cho tôi – Không đem khăn thì chắc không đem áo.



Cậu ta nói xong bỏ đi một nước, đến lúc tôi nhận ra chỉ kịp hét lên:



– Cho tôi tên lớp, tôi sẽ đến trả.



– Ryuu, lớp WW A1. – cậu ta đáp khẽ mà không thèm ngoái lại nhìn dù chỉ một cái liếc.



Cơ mà… WW A1… hình như là lớp của tôi mà?



Cái gì?!!! Chung lớp mà sao tôi không hề hay biết? Hèn gì lúc đầu gặp tôi thấy mặt cậu ta quen quen, lúc nãy gặp ngoài sân còn tưởng có duyên lắm… thì ra là chung một lớp, vậy mà sao Ryuu không nói gì hết? Đúng là đồ lạnh lùng bí ẩn.



Cái khăn rũ xuống trước mặt tôi, mùi hương dịu dàng ấy lại xộc vào cánh mũi khiến tôi khẽ mỉm cười, nắm cái áo của Ryuu trong tay, tôi đi thẳng đến nhà vệ sinh nữ… hôm nay chắc tôi chỉ lên trường cho có rồi về mất…



Bên ngoài trời vẫn mưa ròng rã.







Tôi thay áo, vẫn mặc vái váy ẩm ướt… khó chịu thật.



Đi lòng vòng trường cho khô người, tôi trở lại lớp học… giờ mới để ý thấy, Ryuu ngồi ngay phía sau tôi… Thật là không còn gì để nói mà. Tại sao từ đầu năm đến giờ tôi có thể không thấy cậu ta?



Bàn và ghế của tôi đã lẳng lặng trở lại chỗ cũ.



Tôi mở cửa thản nhiên đi vào, trước cặp mắt chữ O, miệng cũng chữ O nốt của bà cô, cùng với anh mắt khinh bỉ mà chẳng dám làm gì của đám học sinh. Có lẽ từ đầu năm đã rất ghét tôi rồi. Sự kiện đăng báo vừa rồi như mồi lửa kích hoạt quả bom nổ chậm. Giờ tôi hứng hết những bức xúc bực bội của họ.



Quét mắt một lượt bàn ghế của tôi… hừm, lại những trò cũ rích đến nhàm chán.
– Cả Ren lẫn Ajita đều đang chạy đi tìm cậu đấy ngốc ạ! Làm tớ lo chết mất! Cứ tưởng cậu bị bắt cóc gì đấy. – Chito ôm chặt tôi vào lòng, tôi giật mình giảy nảy lên.



– Oái! Cậu cũng bẩn luôn bây giờ, mau buông tớ ra!! Chito à.



– Hừm… – cô nàng nhích người ra, lấy ốsng tay áo lau mặt cho tôi.



– Xem kìa, người cậu bây giờ cũng toàn bụi phấn.



– Nhìn tụi mình giống nhau thế còn gì. Cứ như chị em song sinh ấy nhỉ? – Chito cười tươi kéo tôi đứng dậy – Mau đi thôi.



– Đi đâu?



– Tìm Ren và Ajita, hai người đó đang lo lắm đấy. – Chito giải thích, rồi kéo tôi đi phăng phăng.







– Em làm cái trò gì mà cả người như thế này hả?



– Ban nãy tôi và cô ấy có đùa giỡn một chút.



– Cô dám lôi kéo vợ tôi… – Ren kéo tôi lại gần hắn, nhăn mặt nhìn Chito.



– Thì sao? Là cô ấy tự nguyện mà?! – Chito kéo tay còn lại của tôi.



– Được rồi, cả ba người qua phòng y tế ngay.



Ajita nói rồi quay lưng đi trước, Chito hất hàm, trừng mắt với Ren rồi quay bước theo Ajita.



– Em sau này đừng có nghe lời cô ấy xúi giục làm chuyện… ngu ngốc nghe chưa.



Tôi cười toe toét, ôm lấy cánh tay Ren kéo hắn đi, khiến cả tay áo hắn cũng dính đầy bụi phấn, Ren cau mày:



– Chơi cái trò gì thế này không biết nữa.







Phòng y tế,…



– Thay ra đi.



Ajita đưa cho tôi và Chito hai cái đầm, liếc mắt sang Ren, anh tròn mắt:



– Sao bây giờ cả cậu cũng dính thế kia?



– Cởi ra là được rồi.



Ren thản nhiên nói rồi cởi bỏ cái áo hoodie bên ngoài.



– Tụi này đi thay đồ. – tôi nói rồi khoác vai Chito đi mất.