Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi
Chương 16 : Tiểu Kiều Kiều cùng đảo ngược lớn
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
Lâm Hạ cùng Tần Nhạc chui vào một quán cơm rất đặc sắc, ghế gỗ bàn gỗ, menu dùng bảng gỗ treo trên tường, đưa nước trà là một nhân viên mặc áo chẽn. Bọn họ vừa ngồi xuống, bên ngoài liền bắt đầu lộp độp lộp độp mưa lớn. Lâm Hạ cười nói: “Vận khí của chúng ta thật tốt.” Quả nhiên chỉ chốc lát sau, bàn trong quán liền bị ngồi đầy.
Lâm Hạ đang cân nhắc menu trên tường, một giọng nói hấp dẫn sự chú ý của y: “Ông chủ, còn chỗ không.” Nhân viên có chút khó xử: “Hai vị khách quan, hiện tại không có chỗ trống.” Lâm Hạ quay đầu liền thấy hai người tiến vào tránh mưa. Người nói chuyện kia trùng hợp là thiếu niên lần trước chụp ảnh cho bọn họ, chỉ thấy thiếu niên có chút thất vọng, bắt đầu nhìn chung quanh quán cơm.
Lâm Hạ giơ tay lên vẫy vẫy về phía bọn họ: “Chỗ này.”
Ánh mắt thiếu niên đột nhiên tỏa sáng, kéo theo thanh niên thoạt nhìn hơi chút thành thục bên cạnh đi tới.
“Thật khéo.”
Lâm Hạ ý bảo bọn họ ngồi xuống. Thiếu niên cười tủm tỉm nói cảm ơn, kéo thanh niên ngồi xuống. Ánh mắt chú ý tới cặp nhẫn đôi hai người đang đeo, vẻ mặt tôi biết lắm mà.
Lấy ra khăn mặt đưa cho thanh niên: “Nam ca, lau tóc.”
Thanh niên nhận lấy, trước tiên dùng khăn mặt lau những chỗ bị mưa làm ướt cho thiếu niên.
Trong động tác giơ tay nhấc chân là tràn đầy thân mật không hề giấu diếm.
Trong mắt Lâm Hạ mang theo ý cười, là mình khiến bọn họ thả lỏng? Hay là hai người vốn không hề để ý tới cách nhìn của người khác?
Vô luận là nguyên nhân nào, Lâm Hạ đều sinh ra hảo cảm đối với hai người. Nhìn nhìn Tần Nhạc, trong mắt nam nhân cũng có ấm áp.
Chờ sau khi hai người chỉnh lý xong, thiếu niên mở miệng trước: “Tôi tên Kiều Sâm, hai người có thể gọi tôi là Tiểu Kiều.”
Lâm Hạ bị sặc nước trong ly một chút, y rốt cuộc biết lúc trước y bỏ sót mất cái gì, Tần Nhạc vỗ lưng giúp y, trong mắt cũng đong đầy ý cười.
“Trình Tư Nam.” Thanh niên giới thiệu ngắn gọn tên mình.
Ô, thanh âm này càng quen tai, Lâm Hạ cùng Tần Nhạc trao đổi một ánh mắt, trong mắt đều tràn ngập ngạc nhiên. Lúc trước không suy nghĩ theo hướng này, nhưng mà sau khi suy nghĩ…
“Tần Nhạc.” Nghĩ nghĩ, thanh âm Tần Nhạc mang theo ý cười bổ sung: “Cậu cũng có thể gọi tôi Lan Lăng.”
“Khụ… Khụ khụ…” Lúc này đến phiên Kiều Sâm bị sặc. Một bên ho một bên chỉ vào Tần Nhạc, há to miệng: “Khụ… Vương gia.” Dứt lời còn đẩy đẩy Trình Tư Nam: “Anh cái đồ mù âm, em đã nói, thanh âm anh ấy rất quen tai rồi mà.”
“Nói chuyện nói một nửa bức chết người rối loạn ám ảnh cưỡng chế a a a a a!!”
“Để tui đoán đoán, làm cu ly là Huyền đại mà nói, phụ trách khí tràng có phải vương gia hay không? Vậy phụ trách giá trị nhan sắc chính là vương phi? Ngao ngao ngao!! Cầu người thật!!”
“Đồng ý LS, nhưng là không thể lý giải tương phản, là nói vương gia không có thiếu đòn như bình thường? Vậy vương phi tương phản? Má ơi à, tui bị rối loạn muốn xỉu!!”
Kiều Sâm cười nhẹ, đâu chỉ là không thiếu đòn, quả thực là Diêm Vương Mặt Lạnh, trừ đối với Lâm Hạ, đây mới là chân chính băng sơn ngàn năm hóa thành tơ mềm.
Thật ra có người đã đoán ra tám chín phần mười, chỉ tiếc não động phía sau khiến vấn đề bị kéo đi xa ——
“Có thể nào vương gia mới là phụ trách giá trị nhan sắc không, vương phi phụ trách khí tràng, chẳng lẽ vương gia là nữ vương ngạo kiều thụ, nhân thiết (thiết lập nhân vật) của tui… sụp.”
“Cầu LS đừng não động, cậu nói với thanh âm của vương gia, vậy vương phi phải là cường công tới cỡ nào mới có thể đè được? Tui không có manh nhược công cường thụ a ngao ngao ngao ngao ngao a!!”
……
Nhìn đến mặt sau Kiều Sâm đã cười không ngừng được, ở trên giường cười đến lăn qua lăn lại: “Ha ha ha ha… Em năm nay liền chỉ nhờ vào chuyện cười này mà sống qua, em muốn nói cho Lâm Hạ… Ha ha ha…”
Trình Tư Nam vốn đang che cho cậu sợ cậu từ trên giường lăn xuống, vừa nghe lời này lập tức vớt tên nhóc này vào trong ngực, Kiều Sâm còn giãy ra: “Nam ca buông em ra, anh làm gì…”
Trình Tư Nam trực tiếp hôn cho cậu ngoan ngoãn trở lại, vành tai Kiều · chim cút · Sâm có chút đỏ: “… Sao đột nhiên hôn em.”
Trình Tư Nam dở khóc dở cười chỉ vào đồng hồ: “Giờ này mà em đi qua đó? Không sợ Tần Nhạc?”
Đôi mắt cậu nhóc đảo tới đảo lui cũng có chút chột dạ: “Hẳn là… không thể nào.”
Trình Tư Nam cười nhẹ, tay bắt đầu lột quần áo thiếu niên: “Em có tinh lực làm chuyện này, không bằng chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa.”
……
Nhóc con cắn góc chăn nghẹn họng không nói gì, đã nói tích góp thể lực cho tốt để đi chơi mà?!