Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi
Chương 29 : Phiên ngoại 1 · mấy việc nhỏ lúc gặp mặt
Ngày đăng: 13:29 18/04/20
@ Nam Hữu Kiều Mộc: ngày mai gặp nhau rồi @CV Huyền Ngư @CV Lan Lăng @ Minh Nguyệt Dạ @ Diệp tử trong nhà có tên xà tinh bệnh @ lão nạp khám phá hồng trần @ Thang Viên không phải mặt tròn @ Chu Sa muốn thoát FA thoát FA @ nữ vương đại nhân chính là ta còn có thể ôm mỹ nhân vương phi @ Nguyệt Hạ gặp mỹ nhân liếm liếm liếm [ xấu hổ xấu hổ ] còn có một vị khách quý thần bí nữa đó.
Một cái weibo của Nam Hữu Kiều Mộc khiến giới võng phối gần đây không có chuyện gì hot lập tức sôi trào.
“Ngao ngao ngao ngao ngao, cầu ảnh chụp!!!”
“Sỏa mụ cầu trực tiếp!!! Bán manh lăn lộn muốn trực tiếp.”
“Mọi người thừa nhận cậu là công nhớ phải trực tiếp cho bọn tui nhe ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!!”
“Chuyển phát cá chép phu nhân, nhất định có chuyện tốt xảy ra.”
“Chuyện tốt chính là! có! trực! tiếp!”
……
Tần Nhạc nhìn weibo hừ lạnh một tiếng, Lâm Hạ lại gần hôn lên chân mày hắn, bật cười nói: “Tiểu Kiều cố ý đùa anh thôi, anh lúc này đừng có dọa cậu ấy.”
Tần Nhạc ủy khuất nhìn Nguyệt Hạ, ý tứ là em không thể yếu cầu một cái điều hòa không phả hơi lạnh.
Lâm Hạ nhịn cười, xay xong trái bơ trong tay, vỗ vỗ trán nam nhân: “Anh có thể tạm thời ngưng hoạt động một chút.”
Lâm Hạ phát hiện một thói quen xấu nhỏ của Tần Nhạc, chỉ cần khu vực y đi ra gặp người không quen biết thì sẽ khó chịu, giống như ai cũng sẽ thích y, cũng không nhìn lại chính mình mới là người trêu hoa ghẹo nguyệt kia.
Lâm Hạ mỉm cười, đây có phải chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết hay không?
Tần Nhạc lấy túi kem trang trí bàn nướng, Lâm Hạ không chú ý, Tần Nhạc đã vẽ một hàng chữ X dài lên trên, Lâm Hạ bóp trán, bất đắc dĩ nhắc nhở: “A Nhạc, đây là mang cho bọn Kiều thụ ăn.” Đã vẽ chữ lên rồi, Tần Nhạc không có khả năng cho bọn họ ăn.
Tần Nhạc dùng cánh tay làm động tác ôm lấy: “Vậy mấy cái này là của anh hết.”
Khóe miệng Lâm Hạ hơi giật, quyết định vẫn là không nói ra y vốn định làm bánh quy hình mặt nghiêng cho Tần Nhạc.
Nhưng mà cuối cùng không cưỡng lại được sự làm nũng của đại nam nhân một mét chín mấy, vẫn làm mấy cái, thuận tiện cùng Tần Nhạc chia nhau ăn bánh quy vẽ chữ cái.
Chỉ là sao bọn họ không ai ăn được một chữ X hoàn chỉnh thì không ai biết được.
***
Lúc Tần Nhạc cùng Lâm Hạ đến, bọn Kiều Sâm đã có mặt, vừa đẩy cửa đi vào, Kiều Sâm đang nhào vào người Trình Tư Nam không ngừng lộn xộn, nhìn thấy có người đến, mới đỏ mặt yên tĩnh lại.
Trình Tư Nam một bên chào hỏi bọn họ, một bên sửa lại áo của Kiều Sâm.
Lâm Hạ kéo Tần Nhạc ngồi xuống, trong mắt chứa ý cười trêu chọc chỉ chỉ một dấu đỏ trên vai Trình Tư Nam, mặt Kiều Sâm đỏ hồng nhào lên kéo áo anh lại, bảo đảm cái gì cũng không lộ ra.
Lâm Hạ sờ sờ cằm, không nghĩ tới Kiều Sâm mãnh liệt như vậy. Ngắm ngắm tấm lưng rộng lớn của Tần Nhạc, nghĩ đến sáng nay Tần Nhạc hạnh phúc đầy mặt chỉ vào một thân vết cào cho y xem, chính mình hình như cũng không có lập trường gì nói đến người khác.
Vừa nhấc đầu lên liền đối diên đôi mắt chứa đầy ý cười của Tần Nhạc: “Suy nghĩ cái gì vậy, đỏ hết cả lỗ tai.”
Lâm Hạ lại gần nhỏ giọng: “Tấm thảm lông mới mua trong thư phòng nhìn có vẻ rất thoải mái.”
Tần Nhạc không được tự nhiên bắt chéo hai chân: “Hôm nay một điếu thuốc anh cũng chưa hút.”
Những người phía sau cũng theo thứ tự giới thiệu chính mình.
Nam nhân thật ra ngồi ở bên cạnh Thang Viên, nhưng vì vấn đề tầm mắt vẫn chưa bị cậu nhìn thấy lên tiếng: “Anh là Mười lăm tháng giêng.”
Thang Viên nghe được giọng nói gần ở bên tai, đầu cứng ngắc cúi thấp xuống.
“Chu chu chu chu chu…” Thiếu niên đỏ hết cả mặt, sau một lúc lâu nhận ra gã mới vừa nói gì: “Mười mười… lăm… tháng giêng?!”
Thiếu niên ngón tay run rẩy tựa như giây tiếp theo sẽ ngã vật xuống đất.
Nam nhân buồn cười định kéo cậu ngồi xuống, kết quả góc áo còn chưa đụng tới, vèo một cái người liền chạy mất bóng.
Người khác nhìn Thang Viên hiện thân không tới năm phút đồng hồ đã chạy, không khỏi bụm mặt.
Cảm giác có chút xuẩn làm sao bây gờ.
Chu Chính đứng dậy, cung kính khom người xin lỗi bọn họ. Mọi người hiểu được phất phất tay với gã, thuận tiện rơi vài giọt nước mắt đồng tình cho gã —— theo đuổi một người bị ngốc hình như cũng rất vất vả.
Bên kia Thượng Minh tức muốn đập điện thoại: “Anh ta muốn đi thì đi, các người ai cũng đừng ngăn cản! Chết ở bên ngoài luôn là tốt nhất! Đúng! Nhớ kỹ địa chỉ, ông đây chừng nào kết hôn gởi tấm thiệp mời cho anh ta!!”
Sau đó cúp điện thoại, ngậm một điếu thuốc, vừa muốn châm, liền bị thiếu niên chạy ngang qua mang theo gió thổi tắt lửa.
Thượng Minh châm lại, kết quả một giọng nói ôn hòa truyền tới: “Lần sau lại trò chuyện, lần này có chuyện đi trước.” Nói xong đuổi theo thiếu niên.
Thượng Minh nhìn bật lửa không biết có phải bị sát khí dập tắt hay không, ném tàn thuốc, ủ rũ mắng một câu: “Toàn chuyện quái quỷ gì đâu!”
Thượng Minh đẩy cửa vào, nhìn chỗ ngồi trống nhướn mi: “Người đâu?”
Kiều Sâm khái quát: “Một người chạy một người đuổi.”
“Hòa thượng, mau tới đánh Tam Quốc Sát, bọn tôi chừa Pháp Chính lại cho cậu.”
“Lăn ——” Thượng Minh ghé qua rút bài.
Trong phòng lại trở nên nhốn nháo.
Đêm đó, Kiều Sâm phát một cái weibo tổng kết: @ Nam Hữu Kiều Mộc: tổng hợp buổi gặp mặt —— vương gia băng sơn, vương phi xinh đẹp hiền lành, Diệp tử muộn tao, A Dạ chết không biết xấu hổ, Tháng giêng nho nhã?, Thang Viên bán xuẩn, Nữ vương ngự tỷ, loli Chu Sa, à, còn có chó độc thân hòa thượng. [ hình ảnh ]
Trên mặt mỗi người đều bị dán một cái sticker, là phong cách post ảnh xưa giờ của Kiều Sâm.
Lâm Hạ cúi đầu nhìn ảnh gốc trong di động của mình cười rất vui vẻ, bị nam nhân phía sau ôm lấy cằm ôn nhu hôn lên.
————————————————
※ Điển Vi Tam Quốc Sát kỹ năng: cường tập —— giai đoạn ra bài giới hạn một lần, bạn có thể mất đi 1 điểm thể lực hoặc bỏ một thẻ bài vũ khí, cũng lựa chọn trong phạm vi công kích của mình một nhân vật khác, tạo thành 1 điểm thương tổn cho nhân vật đó. Là một cái thẻ bài võ tướng bạo lực phát ra cao phiêu lưu cao.
※ Trương Giác Tam Quốc Sát kỹ năng tương đối phức tạp, hiếu kỳ có thể tự search baidu. Trương Giác chính là cái loại nhân vật phóng dao lạnh chết người, phóng thiểm điện sửa án định sửa thích thích. Cũng là võ tướng phát ra cao.
※ Pháp Chính không phải hòa thượng, nhưng vì tên giống, nơi này là Tiểu Kiều lấy để đùa giỡn Thượng Minh.