Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 4100 : Tình thế khẩn cấp, hết sức căng thẳng

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Đã là tháng Tư rồi, gió xuân phơi phới phả vào mặt, thổi khiến hoa trên núi nở tươi rực rỡ, cũng thổi tan nổi lo lắng về chiến tranh. Đội quân thần thánh của Đại Kim còn muốn phát huy nhiệt tình với chiến tranh của Nam An vương đến mức tận cùng, sau mười ngày nghỉ ngơi và hồi phục, đại quân tụ họp, áp dụng chiến thuật biển người, nhanh chóng truy kích quân đội chỉ còn lại không tới hai mươi vạn người còn chưa tỉnh hồn của Đông Khu quốc.



Sau khi lại sa vào vòng vây, lúc này quân đội Đông Khu quốc mới phát hiện, tham gia chiến đấu ngoài mặt không chỉ là quân phòng thủ Nam Cương cùng quân phòng thủ Đông cương, mà còn có Tân Quân không biết đã đến chiến trường khi nào, vòng ra phía sau mình ôm cây đợi thỏ!



Sau khi chủ soái Đông Khu quốc bị hỏa dược do quân phòng thủ Nam Cương bắn ra gây tử vong, quân đội Đông Khu quốc rơi vào tuyệt vọng, lòng quân hoàn toàn tan rã.



Một nhóm người liều chết phá vòng vây, trừ một nhóm nhỏ những người may mắn, hầu như toàn bộ đã chết trong trận chiến phá vòng vây; một nhóm binh sĩ trung thành không chịu được thất bại, mổ bụng tự sát; toàn bộ đội quân còn lại của Đông Khu quốc đầu hàng Đại Kim.



Chỉ vì người đang nắm quyền của Đông Khu quốc và Hoàng đế của Đại Kim triều lén lút ước định giở trò mưu đoạt quyền hành mà hơn mười vạn binh sĩ Đông Khu quốc phải chết tại biên cảnh Đông Khu quốc và Đại Kim.



Đêm mười hai tháng tư, Triệu Trinh mang theo một đám thủ hạ tuần tra chiến trường trở về. Lúc này màn đêm đã sớm buông xuống, một vầng trăng tròn treo cao giữa không trung, dưới ánh trăng trong suốt, trên thảo nguyên vốn nên bằng phẳng lại tối đen lồi lõm, tất cả đều là thi thể chất đống của binh lính Đông Khu quốc.



Chung quanh trừ tiếng vó ngựa lốp cốp và tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, có thể nói là một mảnh tĩnh mịch.



Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn tình cảnh thê thảm này, giật mình, nhớ lại một câu thơ: "Thương thay xương chất bờ Vô Định, người ở trong mơ – vẫn nhắc thầm." (Trích trong bài thơ Lũng Tây hành ký 2 của tác giả Trần Đào)



Hiện tại thất bại là quân đội Đông Khu quốc, hắn vẫn có thể từ trên cao nhìn xuống thị sát chiến trường; nếu kẻ thất bại là mình? E rằng Chu Tử chỉ có thể gặp mình trong mộng!



Là một tướng quân trẻ tuổi lão luyện sa trường, lần đầu tiên Triệu Trinh có cái nhìn khác biệt như thế với chiến tranh.



Dĩ nhiên, trước mắt cái nhìn này vẫn chỉ là một đốm lửa nhỏ, chờ đến lúc thành thục, mới có thể được gió tăng thêm sức, trở thành xu thế cháy lan đồng cỏ.



Triệu Trinh ghì cương dừng ngựa, thân tín của hắn cũng xông tới, những người khác chờ ở xa xa.



Hắn dặn dò tướng lãnh Tân Quân - Tôn Gia Nghị cùng quân sư Chương Tử Hàm ở sau lưng: "Phái người đào suốt đêm một cái hố chứa được vạn người, chôn toàn bộ thi thể này xuống, hố phải đào sâu, mặt khác, phía trên không được lưu lại bia mộ, đắp cho bằng phẳng, bên trên trồng cỏ, không để người khác nhìn ra."



Tôn Gia Nghị cùng Chương Tử Hàm dạ một tiếng, phi ngựa rời đi, thi hành mệnh lệnh của Triệu Trinh.



Triệu Trinh lại nghĩ nghĩ, kêu Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân ở phía sau đến "Bắt đầu tung tin đồn ở Đông Khu quốc, chủ yếu phải thổi phồng là —— quốc vương vì việc riêng của mình, không để ý đến sống chết của dân chúng, phát động chiến tranh bất nghĩa, xâm lấn Đại Kim, khiến mười vạn tráng sĩ khỏe mạnh chôn thây nơi đất khách, vô số gia đình vợ con ly tán."



Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân lĩnh mệnh rời đi.



Thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương – tướng quân Hách Tinh Thành, quân sư Vương Nãi Vũ cùng mưu sĩ Điền Tử Kính của Triệu Trinh cùng giục ngựa tiến lên: "Vương Gia ——"
"Hở?" Chu Tử sửng sốt, lập tức nói, "Đúng thế!"



Chu Tử không đặc biệt lo lắng cho Chu Bích, bởi vì trước khi đi, Triệu Trinh đã bảo đảm với nàng, Chu Bích sẽ không gặp chuyện gì.



Nàng chính là tuyệt đối tin tưởng Triệu Trinh đến mức khó hiểu, Triệu Trinh nói không có việc gì, chắc chắn chàng đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, Chu Bích nhất định không gặp chuyện gì!



Lòng của Chu Tử chuyển sang Chu Bích.



Tháng tư, Kim kinh, là thời điểm hoa nở rực rỡ nhất trong năm.



Thanh Vân Điện ẩn sâu trong hậu cung, đông đảo cung nữ thái giám đã sẵn sàng bày trận đón địch, bốn vị bà mụ đang canh giữ ở phòng sanh tạm thời trong Thiên điện của Thanh Vân Điện.



Chu Bích đã vỡ ối, bụng không quá đau, chỉ thấy là lạ, giống như bị trì xuống, rồi lại không phải.



Trừ Ngọc Hương cùng bốn vị bà mụ do Nam An vương sắp xếp đưa tới, trong phòng chỉ có Lục Hà ở cùng nàng.



Chu Bích không dám mong ước xa vời là hoàng thượng tới đây, cũng không có hy vọng hoàng thượng tới đây.



Đứa bé sắp ra đời này là của một mình nàng.



Nằm ở trên giường, Chu Bích đang tự động viên chính mình.



Nàng biết rõ sanh con là lượn một vòng ở Quỷ Môn quan, hơi không cẩn thận, sẽ một thi hai mệnh, cho nên, vì đứa bé, nàng càng phải kiên cường.



Kể từ sau khi bị bà nội bán đi, đã trải qua nhiều chuyện đáng ghê tởm như vậy, không phải nàng vẫn còn sống sao? Không phải nàng vẫn sống rất tốt sao?



Vì đứa bé của mình, vì tỷ tỷ yêu mến của mình, Chu Bích quyết tâm, phải cố gắng giữ lấy sinh mệnh!



Nàng biết hai vị không phân cao nhất trong cung - Hứa Nghi phi cùng Tống Thục phi kia không muốn mình sinh ra đứa bé này, nhưng có tỷ tỷ, tỷ phu che chở, nàng nhất định sẽ sinh con thuận lợi!



Bên ngoài truyền đến âm thanh khàn khàn của thái giám: "Nghi phi nương nương đến, Thục phi nương nương đến ——"