Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 4108 : Đêm giữa hè, Chu Tử lâm bồn
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Triệu Trinh lại cho Chu Tử uống một ngụm nước, rồi mới nói: "Gọi là Triệu Sam đi!"
Lúc này Chu Tử chợt nhớ đến nhủ danh Bánh Bao nhỏ của Triệu Tử, không khỏi vui vẻ, nàng cúi đầu, mím môi cười trộm, trong bụng nghĩ nên gọi là màn thầu nhỏ, hay là bánh trôi nhỏ, hay nên gọi là sủi cảo nhỏ nhỉ?
Nàng thầm nghĩ: nếu như vẫn là bé trai, liền gọi là màn thầu nhỏ; nếu như là bé gái, liền gọi là bánh trôi nhỏ!
Triệu Trinh dường như có thể nhận được sóng điện não của nàng, liếc nàng một cái, nghiêm mặt nói: "Không được gọi là màn thầu nhỏ!"
Chu Tử ngẩng đầu lên, mắt to mỉm cười nhìn hắn: "Dạ!"
"Cũng không cho gọi là sủi cảo nhỏ, bánh trôi nhỏ!"
"Dạ, vương gia của thiếp!"
Triệu Trinh thấy bỗng nhiên Chu Tử lại ngoan ngoãn như thế, không khỏi có chút nghi ngờ, nhìn Chu Tử một cái, phát hiện hai mắt nàng cũng đang lấp lánh nhìn mình. Triệu Trinh hơi trầm ngâm một chút nói: "Chắc mẫu thân đã về rồi, chúng ta cũng trở về thôi!
Chu Tử gật đầu một cái, đứng lên.
Triệu Trinh đưa tay dắt nàng, vừa đi vừa nói: "Về sau căn nhà này sẽ để lại cho nàng, lúc nhàn rỗi có thể thưa với mẫu thân và ta, tới đây ở vài ngày."
Chu Tử dạ một tiếng, lại cười đùa nói: "Nơi này xây dựng đặc biệt tinh xảo như vậy, hoàn toàn có thể là chỗ để chàng ‘kim ốc tàng kiều’, sao lại đưa cho thiếp?"
Triệu Trinh nhìn nàng một cái: "Nàng không phải là mỹ nhân sao!"
Chu Tử nhất thời vui vẻ, thân thể cũng dựa vào người Triệu Trinh.
Bọn nha hoàn sai vặt xuất hiện, Triệu Trinh liền buông tay nàng ra.
Buổi tối, Triệu Trinh cùng Chu Tử ở phòng trong chánh viện của Thái phi nương nương chơi với Triệu Tử thật lâu.
Gần đây Triệu Tử đều cả ngày đi theo Hàn Tử Xuyên chạy chơi đùa khắp nơi bên ngoài, ăn nắng đen không ít, cũng gầy đi một ít, chỉ là nhìn qua rất bền chắc. Lời bé biết nói không nhiều lắm, tuy nhiên hứng thú nói chuyện lại rất dồi dào, vừa lên tiếng liền vung hai tay, khoa tay múa chân nói liên tục, kể cho mẫu thân những việc học được hôm nay: ". . . . . . Đầu trọc. . . . . . Niệm kinh. . . . . . A. . . . . . A di. . . . . ." Bé khoa tay múa chân nói.
Triệu Trinh ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe.
Nhìn con trai lớn có diện mạo giống mình, trong lòng cũng tràn đầy yêu thương, trong nháy mắt cũng muốn làm theo Chu Tử, hôn lên mặt Triệu Tử.
Trong lòng Triệu Trinh suy nghĩ: hay là chờ thêm mấy năm nữa hãy để thằng bé dọn ra? Nên để thằng bé ở cùng tổ mẫu nó thêm mấy năm? Hay là chờ mấy khu viện xây xong rồi hãy nói!
Bánh Bao nhỏ không biết suy nghĩ trong lòng cha bé, sau khi kể lể một phen, nói mệt, liền uốn éo nhìn về phía Nhũ Yến muốn uống nước: "Khát, nước!"
Nhũ Yến lập tức bưng một chén nước tới, Triệu Tử uống nước xong, nói tiếp.
Buổi tối, dưới sự giám sát của Chu Tử, Triệu Trinh bị buộc uống hai chén canh gà.
Nam An vương lại vung tay lên, không nhịn được nói: "Câm miệng!"
Không ai dám nói nữa, bốn vị bà mụ câm như hến đứng vây bên ngoài, trơ mắt nhìn Nam An vương đi tới trước giường, ngồi xuống bên giường.
Trong phòng đốt mười mấy ngọn nến, sáng ngời, nhiệt độ cũng cao thêm không ít, Triệu Trinh vừa tiến vào, liền đổ không ít mồ hôi. Hắn cúi người nhìn Chu Tử, phát hiện nàng lại ngủ thiếp đi, trên trán trên mặt đều là mồ hôi.
Triệu Trinh vươn tay đến sờ lên người nàng, phát hiện ẩm ướt, ra rất nhiều mồ hôi.
Hắn dặn dò Ngân Linh: "Bảo người đưa đến thêm chút băng, đặt xa xa trong góc!"
Triệu Trinh ngồi bên giường, vừa dùng khăn lau mồ hôi cho Chu Tử, vừa mềm giọng an ủi: "Chu Tử, nàng phải kiên cường, chỉ cần nàng sinh con bình an, đến lúc đó tất cả điều kiện ta đồng ý với nàng, ta đều làm được!"
Chu Tử vốn cực kỳ mệt mỏi, mơ hồ đang muốn ngủ, nghe được lời Triệu Trinh nói, nàng cố gắng mở mắt: "Thật sao?"
Triệu Trinh cúi đầu hôn nàng, nói: "Thật!"
"Không cưới chánh phi?"
"Ừ."
"Cũng không nạp nữ nhân khác?"
"Được!"
"Cũng không thích nam sắc?"
". . . . . ."
Triệu Trinh còn đang buồn bực, một trận đau nhức kịch liệt đánh tới, Chu Tử thét lên. Triệu Trinh nắm tay của nàng: "Chu Tử, ta vẫn sẽ ở cạnh nàng!"
Hắn chăm chú nhìn mặt Chu Tử, hai tay nắm tay phải Chu Tử, không nhúc nhích.
Ngày ba mươi tháng sáu, vừa qua giờ dần, rốt cuộc trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc "Oa oa" của trẻ sơ sinh.
"Vương Gia, là tiểu công tử!" Bà mụ cực kỳ hưng phấn, giơ đứa trẻ vừa được sinh ra cho Triệu Trinh nhìn rõ tiểu JJ giữa hai chân.
Trên mặt Triệu Trinh đều là mồ hôi, dùng ống tay áo lau lau, cười miễn cưỡng, sau đó lại chăm chú nhìn Chu Tử.
Lúc này, một vị bà mụ khác đột nhiên kêu to: "Băng huyết! Trắc phi bị băng huyết!" Bà giơ hai tay đầm đìa máu tươi tuyệt vọng kêu lên.
Gương mặt tuấn mỹ của Triệu Trinh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, buông Chu Tử ra, lập tức đứng lên: "Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh ——"