Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 112 : Hái hoa lại bị đâm chảy máu

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Chu Tử bị ánh mắt nóng cháy của hắn nhìn, trái tim nhảy bịch bịch thật nhanh. Nàng rất muốn bày ra tư thái tuyệt đẹp bình tĩnh chậm rãi cởi bỏ áo ngoài và váy của mình, nhưng hai tay lại không tự chủ được mà phát run, cuối cùng miễn cưỡng kéo quần áo bên ngoài của mình xuống, chỉ để lại cái yếm màu đỏ thẫm và tiết khố màu trắng.



Nàng cố lấy dũng khí, nhìn vẻ tuấn tú vô hạn của Triệu Trinh dưới ánh nến.



Sao vương gia thiếu niên này lại tuấn tú như vậy, cường tráng như vậy, sao nàng có thể kháng cự lại sức hấp dẫn phát ra một cách không tự chủ của hắn chứ?



Nhưng, hắn nhất định không thể là của nàng.



Nàng, chỉ là một món đồ chơi mà mẫu phi hắn cho hắn, một món đồ chơi có gia thế trong sạch để phát tiết tinh lực, có chức năng giống như mấy con búp bê bơm hơi (búp bê tình dục) cuối cùng cũng trở thành đồ chơi của tụi đồng tính (LPH: chị sống ở cổ đại mười mấy năm mà suy nghĩ hiện đại quớ).



Ở cái thời đại to (LPH: ý chỉ quyền lực, tài sản) là trên hết này, tình yêu đơn phương của Chu Tử đối với hắn sẽ đáng thương đáng buồn cười đến mức nào. Nhưng nàng lại không khống chế được trái tim mình.



Chu Tử nhìn Triệu Trinh, ánh mắt dần dần nóng cháy, nàng muốn nhìn lâu thêm một chút.



Triệu Trinh thấy Chu Tử đang ngẩn người.



Ngẩn người vào lúc này, thật sự khiến Triệu Trinh buồn bực.



Hắn nhìn chằm chằm Chu Tử đang thả hồn đi đâu một lúc, cau mày, hắn đã gấp đến khó mà dằn nổi, cởi quần áo của mình thật nhanh, túm nàng lại, nhấn nàng dưới người, “ro..ẹt” một tiếng xé rách tiết khố của nàng, tách hai chân của nàng ra, nhìn nơi thần bí đó.



Tuy không có kinh nghiệm, hắn cũng biết về nơi đó.



Nhưng đến lúc này, hắn lại có chút lo lắng, sợ của mình quá lớn, sẽ làm Chu Tử bị thương.



Mấy năm nay Triệu Trinh vẫn sinh hoạt trong quân doanh, tuy rằng vì phòng ngừa vạn nhất, ngay cả thân binh phục vụ bên người cũng bị quý phi nương nương chọn người có gương mặt xấu nhất bình thường nhất, sợ kẻ nào đó có bộ dạng tốt dụ hoặc tiểu vương gia, khiến hắn lạc lối không biết đường về.



Nhưng Triệu Trinh vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy không ít chim nhỏ hào hùng của các tướng quân.



Hắn biết của mình thật quá lớn, cảm thấy mình và Chu Tử to nhỏ không tương xứng, cho nên rất do dự.



Chu Tử nhắm mắt lại, lộ dáng vẻ hy sinh vì đất nước, nắm vật to lớn của Triệu Trinh, đặt ở nơi đó của mình.



Tiểu huynh đệ của Triệu Trinh lúc ngủ mệt mỏi ỉu xìu đã hùng tráng như vậy, nay thức dậy phát tác thì càng to lớn khác thường.



Lúc này mà Chu Tử còn có tâm trạng nhàn nhã nhớ đến một từ —— “lớn như lừa”, còn đang cố gắng suy nghĩ đã đọc mấy thứ này trong bộ sách dâm thư nào, rất nhanh nàng liền nhớ đến câu “Phan lư đặng tiểu nhàn” của Vương ma ma, khóe miệng không tự chủ được mà vểnh lên.



(AN: năm tiêu chuẩn theo đuổi con gái “Phan, Lư, Đặng, Tiểu, Nhàn”. Dung mạo như Phan An, vật thể to như lừa, tiền nhiều như Đặng Thông, tính tình dịu dàng nhẫn nhịn, lúc nào cũng nhàn nhã rảnh rỗi.



Dạng thứ nhất: Cần có dung mạo anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như Phan An, đó là điều kiện cơ bản để tán gái.



Dạng thứ hai: Cần có dương v*t to như của lừa, có thể bách chiến bách thắng, khiến đối phương không rời khỏi ngươi được.




Đêm qua sau vài lần phát tiết trên người Chu Tử, hắn cảm thấy thân mình nhẹ như chim yến, cả người tràn đầy tinh khí, hai mắt phát sáng, vì thế, hắn ở quân doanh thao luyện quân đội một ngày.



Chạng vạng trở về biệt viện, Triệu Trinh chợt nghe Triệu Hùng canh giữ trong vương phủ nói ban ngày trong hoa viên xảy ra tranh cãi ầm ỹ.



Đêm qua Triệu Trinh vốn đã muốn giết gà dọa khỉ chỉnh đốn lại trong phủ, vừa vặn có người tự mình đưa tới.



Buổi tối, đèn đuốc ở chính viện sáng trưng, Triệu Trinh ngồi ngay giữa, tùy tùng thị vệ xếp thành hai hàng ở hai bên.



Các nhóm ma ma nha hoàn quản gia sai vặt trong vương phủ đều bị kêu lên, không dám thở mạnh một tiếng, yên lặng đứng thẳng.



Chu Tử cũng không biết xảy ra chuyện gì, khẩn trương đứng cùng Lục Hà.



Triệu Trinh vừa khoát tay, bốn thị vệ như sói như hổ đi tới, lôi Xích Phượng từ trong nhóm ma ma nha hoàn và Triệu Toàn từ trong nhóm quản gia sai vặt ra, đẩy lên trên đất.



Xích Phượng cùng Triệu Toàn đang muốn cầu xin tha thứ, liền có người tiến lên nhét quả hồ đào vào miệng.



Triệu Trinh hào sảng khí khái ngồi ở đó, trầm giọng nói:



"Đánh!”



Chu Tử sửng sốt, theo bản năng muống xông ra, lại vì toàn thân run rẩy mà không dám nhúc nhích. Nàng thật rất sợ hãi.



Nàng trơ mắt nhìn thấy người đang sống khỏe mạnh bị đánh chết trước mắt mình.



Nàng muốn cầu xin, nhưng nàng không dám.



Chu Tử vẫn thực nhát gan.



Lúc này, tay nàng nắm thật chặt thành nắm đấm, lại không dám nhúc nhích.



Xích Phượng và Triệu Toàn, lúc đầu còn giãy giụa, sau đó thì không nhúc nhích nữa.



Sau khi thân binh xác định Xích Phượng và Triệu Toàn đã bị đánh chết, Triệu Trinh thẳng người ngồi ở đó, chậm rãi nói: “Không có quy củ sao có thể vẹn toàn, phủ Nam An vương ta có quy củ của phủ Nam An vương. Không nên làm thì không được làm, không nên nói thì không được nói, hôm nay hai kẻ nô tài Triệu Toàn và Xích Phượng này chính là ví dụ!”



Mọi người ầm một tiếng đều quỳ rạp xuống đất.



Trước kia Chu Tử rất lớn mật, lúc bốn bề vắng lặng thậm chí còn dám nói vài câu cười giỡn với Triệu Trinh. Sau khi có quan hệ xác thịt, nàng vốn cảm thấy mình thân cận với Triệu Trinh nhất, nhưng cái chết của Xích Phượng cùng Triệu Toàn, khiến nàng lập tức trở nên sợ hãi.



Nàng hiểu được, Triệu Trinh không chỉ là Triệu Trinh, còn đường đường chính chính là một hoàng tử, là Nam An vương.