Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 4122 : Bị dọa vỡ mật, Tứ phu nhân cung khai

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Cao Tứ phu nhân sợ gây chú ý đến chủ nhà Cao Đại phu nhân, không dám lộ ra, không thể làm gì khác hơn là lấy cớ đi tuần, lệnh cho nha hoàn ma ma ở chánh viện Quế Hương viện và mấy di nương thiếp thất thứ nữ ở Thiên viện cùng tìm kiếm. Những di nương thiếp thất và thứ nữ kia, luôn bị Cao Tứ phu nhân ngược đãi đánh chửi, mặc dù quá nửa đêm lại bị ép buộc quá mức, nhưng không ai dám lên tiếng. Chỉ có thiếp thất Mẫn nhi mới nạp vào, ỷ vào yêu chìu của Tứ lão gia, náo loạn một trận.



Giơ đuốc cầm gậy giằng co hơn nửa đêm, cuối cùng cũng không tìm được Thúy Doanh. Cao Tứ phu nhân không thể làm gì khác hơn là lệnh cho Hồng Di ở bên ngoài chờ tin tức, mình vào ngủ trước.



Tối nay vốn do Thúy Doanh làm nhiệm vụ hầu hạ Cao Tứ phu nhân ngủ, nếu không có Thúy Doanh, liền đổi thành Hồng Di trực đêm bên ngoài.



Cao Tứ phu nhân cực kỳ mệt mỏi, vừa nằm xuống liền tiến vào mộng đẹp.



Trời đêm, mưa càng rơi dường như càng lớn, từng giọt đánh lên mái ngói lưu ly, vang lên răng rắc.



Cao Tứ phu nhân đang ngủ say, lại bị một loạt tiếng khóc như có như không làm thức tỉnh. Bà mở mắt, nằm trên giường, nghe tiếng khóc xen lẫn trong tiếng mưa rơi, trong lòng sợ hãi, toàn thân phát run, vội gọi Hồng Di: "Hồng Di, vào đây với ta!"



Hồng Di vội cầm nến đi vào.



Cao Tứ phu nhân nhẹ giọng hỏi: "Hồng Di, ngươi nghe xem đây là âm thanh gì?"



Hồng Di cảm thấy phu nhân rất kỳ quái, nhưng vẫn trầm ngâm nghe một lát, nói: "Phu nhân, không phải là tiếng mưa rơi sao!"



Tứ phu nhân cũng cảm thấy dường như không có tiếng khóc. Bà bảo Hồng Di không cần tắt đèn, đến ngủ ở chỗ để chân dưới giường, bản thân mình cũng nằm xuống.



Vừa nằm một lát, Hồng Di vô cùng mệt mỏi liền ngủ mất, dưới giường là tiếng thở của nàng.



Hai mắt Cao Tứ phu nhân nhìn chằm chằm, một cử động cũng không dám.



Trong phòng đột nhiên nổi lên một trận gió cuồn cuộn, "vù" một tiếng, thổi tắt nến. Tiếp đó, Cao Tứ phu nhân liền nghe một loạt tiếng khóc bi thương, như có như không, lúc xa lúc gần, lúc lớn lúc nhỏ, cực kỳ thê lương.



Cao Tứ phu nhân nằm trong âm thanh y hệt quỷ khóc, trợn to đôi mắt không nhúc nhích, vẫn nằm chết dí chờ trời sáng, cứ thế biến thành chim cú mèo.


Sau khi bà liều mạng nói ra chân tướng, cảm thấy một khối đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, trong lòng rốt cuộc thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, lê gối đến trước người Cao lão Thừa Tướng, khóc kể lể: "Phụ thân, Cao Liễn nhất định đã bị Triệu Trinh phái người bắt đi, van ngài nghĩ chút biện pháp! Van xin ngài!"



Bà dùng sức dập đầu xuống đất, trán đập lên nền đất lót gạch Lưu Ly, "cộp cộp" vang lên, trán rất nhanh đập đến chảy máu.



Cha con Cao thị đến đây đã rõ, ánh mắt nhìn Cao Tứ phu nhân, trong khinh bỉ mang theo ghê tởm. Cao lão Thừa Tướng cau mày nói với Cao Đại: "Bảo vợ con đến đây răn dạy ả ta đi!"



Cao Đại phu nhân cao ngạo mang theo mấy ma ma thân tín, bịt miệng Cao Tứ phu nhân kéo ra ngoài.



Đến Mẫu Đan viên của Đại phu nhân, Cao Tứ phu nhân liền bị kéo đến nhốt trong phòng trống ở sau viện.



Cao Đại phu nhân cũng không hại bà ta, chỉ không cho người đưa cơm. Cao Tứ phu nhân vừa mệt vừa đói, đau khổ chịu đựng.



Đến đêm, trời lại mưa. Mưa cũng không rơi lớn, chỉ là trên cửa sổ không dán lớp màn cửa, mưa bụi từ ô gỗ vuông cửa sổ nhẹ nhàng rơi vào, rơi trên người Cao Tứ phu nhân, xối tỉnh bà.



Miệng Cao Tứ phu nhân bị nét một mảnh vải, tay chân đều bị trói, căn bản không nhúc nhích được, không thể làm gì khác hơn là mặc cho mưa rơi rớt lên người. Người bà mặc áo kép và váy gấm, bị giội ướt dính vào người, cực kỳ khó chịu.



Cao Tứ phu nhân cũng chẳng quan tâm tới tình cảnh khó chịu của mình, chỉ nghĩ đến hai nữ nhi bà liền muốn khóc.



Sau khi đại nữ nhi Cao Phân của bà rời cung, trực tiếp vào am ở nhà. Nàng vẫn oán hận mẫu thân Cao Tứ phu nhân và muội muội Cao Liễn. Nếu không phải hai mẹ con bà có ý tưởng không nên với Nam An vương, kết quả đắc tội Nam An vương, nàng cũng sẽ không bị liên lụy đến tình trạng hôm nay. Cho nên, ngay cả mẫu thân của mình nàng cũng không muốn gặp.



Tiểu nữ nhi Cao Liễn xinh đẹp hoạt bát đáng yêu nhất của bà, là bảo bối trong lòng bà. Nàng chỉ mới mười hai tuổi, lại bị tuyển vào cung, đáng hận là Triệu Trinh thấy chết mà không cứu, hại Cao Liễn biến thành kẻ điên, thật vất vả mới được đưa trở về, nhưng bây giờ lại sống sờ sờ mà biến mất!



Cao Tứ phu nhân nghĩ đến kẻ thù Triệu Trinh, nhất thời liền tức muốn mắng to. Đáng tiếc bà bị Cao Đại phu nhân phái người nhét chặt miệng trói chặt tay chân, cho nên chỉ có thể giùng giằng phát ra âm thanh "Ô ô a a".



Theo lời dặn của cha chồng, Cao Đại lão gia và Đại phu nhân cùng với Cao Tứ lão gia đã chuẩn bị xong xuôi để lên đường đến Nhuận Dương xin tội với Cao thái hoàng thái phi cùng Nam An vương, Cao Tứ lão gia cũng viết xong thư từ vợ giao cho anh trai và chị dâu.



Ba người áp giải Tứ phu nhân ngồi xe chạy đến bến tàu, mới vừa lên thuyền ngồi vào chỗ của mình, quản gia Cao Thành đi theo chợt chạy vào, lắp bắp nói: "Đại lão gia, Tứ lão gia, Đại phu nhân, trong khoang thuyền. . . . . . Trong khoang thuyền đột nhiên có thêm một người!"