Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 5141 : Bị hãm hại, Chu Tử khó chịu
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Lúc này đêm đã khuya, gió Bắc đã ngừng lúc chạng vạng không biết lại thổi lên lúc nào, rào rào thổi khiến rừng tùng trong Tùng Đào Uyển reo vang từng trận, cửa sổ giấy được dán thật dày trong phòng ngủ "lào xào" vang dội, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng "Rắc rắc" của nhánh cây bị bẻ gãy. Rõ ràng trong phòng ngủ rất ấm, trên bộ giường được đóng kín Chu Tử lại cảm thấy rất lạnh, nàng thầm nghĩ nguyên nhân chắc vì lúc này trên người mình nhẵn nhụi không mặc quần áo.
Chu Tử đưa cánh tay ra, từ giữa giường cầm quần áo đã cởi xuống trước khi ngủ, loạt xoạt chui ở trong chăn mặc vào người. Quần áo bằng lụa mềm vừa mặc lên người vẫn còn lạnh, vì vậy Chu Tử lại chui vào trong ngực Triệu Trinh, dính vào người Triệu Trinh sưởi ấm.
Triệu Trinh nằm ngửa trên giường đang băn khoăn vài việc, cho nên trên mặt lộ vẻ như có điều suy nghĩ.
Chu Tử lộn xộn cả nửa ngày, phát hiện Triệu Trinh vẫn có bộ dáng này, liền có ý muốn chọc phá. Đi theo Triệu Trinh mấy năm, nàng tự tin mình hiểu rõ Triệu Trinh hơn người khác, một khi Triệu Trinh lộ ra bộ dáng này, nhất định là đang nghĩ ra chủ ý xấu gì đó.
Nghĩ tới đây, Chu Tử có ý xấu mà thêm can đảm, nàng trùm chăn ưỡn người, bò lên người Triệu Trinh, sau đó hai tay chống lên giường hai bên người Triệu Trinh, cười híp mắt nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh chỉ lo băn khoăn tính toán, mắt phượng bị vây trong trạng thái không có tiêu cự.
Chu Tử mang nụ cười ranh mãnh trên mặt, trong lòng bắt đầu thầm đếm: một, hai, ba!
Đếm tới ba, Chu Tử buông lỏng đôi tay, thân thể lập tức đập lên người Triệu Trinh.
Triệu Trinh cứ thế mà bị đập tỉnh, lặng lẽ nhìn Chu Tử đè trên người mình một cái, đưa hai cánh tay ra nắm lấy hông Chu Tử, sau đó dùng lực xoay người —— lập tức biến thành trạng thái Triệu Trinh đè Chu Tử.
Thân thể Triệu Trinh hơi gầy, nhưng dù sao cũng là nam nhân, vẫn thật nặng. Hôm nay toàn bộ tay chân của lão nhân gia hắn xếp lại đè hết lên người Chu Tử, Chu Tử liền có chút không chịu nổi, nằm bên dưới không ngừng giùng giằng lắc đầu vẫy đuôi xoay trái tránh phải.
Triệu Trinh đè lên thân thể mềm nhũn của nàng, cuốn theo đung đưa của nàng cũng say lảo đảo, cảm giác rất thú vị, vì vậy liền không muốn xuống, thân thể đè ép Chu Tử, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ ngước, cười híp mắt nhìn Chu Tử.
Cuối cùng Chu Tử thật sự hết cách, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng cầu xin tha thứ: "Triệu Trinh, thiếp sai rồi, thiếp không dám nữa, chàng tha cho thiếp đi!"
Triệu Trinh chơi chưa thỏa. Sinh ra trong hoàng gia, tuổi thơ của hắn quá ngắn, từ thiếu niên trực tiếp chuyển sang trưởng thành, trong cuộc đời chưa từng có lúc tận tình chơi đùa, hôm nay thú vị như vậy sao hắn nguyện ý dừng lại?
Chu Tử vẫn cầu xin tha thứ. Mặc dù Triệu Trinh không nặng, nhưng dù sao đè trên người cũng là lạ.
Triệu Trinh thấy nàng lải nhải, cúi đầu hôn môi nàng, nuốt tiếng cầu xin tha thứ của nàng xuống, thân thể vẫn lắc lư trái phải.
Hắn cười đùa nói: "Tống Chương, có phải ngươi thích. . . . . ."
Trong lòng Tống Chương rung mạnh, dáng vẻ như thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Liễu huynh đệ, nói cũng không được nói như vậy!"
Liễu Liên mang trên mặt nụ cười bất cần đời: "Huynh đệ, dáng vẻ vị kia đẹp như thế, ai mà không thích chứ, rất nhiều người cũng như ngươi, chỉ cần không nói ra không tỏ vẻ, nào ai biết được! Vương Gia cũng sẽ không trách tội đâu!"
Tống Chương nhấc ly lên, uống một hơi cạn sạch, nói: "Huynh đệ, Tống mỗ không có loại ý tưởng mà trời đất không tha đó, không nên nói lung tung!"
Liễu Liên cười cười, mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời không ánh mặt trời, không trung mờ mịt, vầng trăng non thấp thoáng.
‘Đại tuyết’ sắp qua. Người đi đường không nhiều lắm, e sợ còn một trận tuyết lớn!
Triệu Trinh mang theo Triệu Tráng cùng thân tín cưỡi ngựa tới chi nhánh Vọng Giang lâu, hắn phải gặp một người rất quan trọng.
Đến Vọng Giang lâu, Triệu Trinh ghìm ngựa trước lầu, đang muốn tung người xuống ngựa, lại thấy xa xa có hai đội nha dịch gõ thanh la chạy tới, rất nhanh liền xếp thành hai hàng đứng ở hai bên đường cái; tiếp đó lại có người nhanh chóng chạy tới, vây màn che kín hai bên đường cái, ngay cả đám người Triệu Trinh cũng bị chặn bên ngoài màn vây.
Lúc này Triệu Trinh đã lên lầu, Triệu Tráng và Lương Đào Đào đi cùng hắn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình trong nhã thất ở lầu ba, liền có thân tín dâng trà xanh lên.
Triệu Trinh uống một hớp, đứng dậy đi tới dựa vào trước cửa sổ nhìn ra phố, mở cửa sổ ra. Lúc này trên đường phố đã giới nghiêm yên tĩnh.
Triệu Tráng đứng sau lưng Triệu Trinh, nghi ngờ nói: "Nha dịch mở đường vây màn giới nghiêm? Rêu rao lớn như vậy? Chẳng lẽ là Thái hậu xuất cung?"
Lúc này, một đám nha hoàn ma ma vây quanh một cỗ kiệu lớn bằng gấm treo chuỗi ngọc tám người khiên, từ phía đông uốn lượn mà đến.