Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 5151 : Chặt đứt cảm tình, tạm rời Đại Kim
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Lại là một năm đầy tuyết. Sau mấy ngày bông tuyết tung bay, thành Nhuận Dương lần nữa bị bão tuyết bao trùm.
Khi tuyết vừa ngừng, Liễu Liên cùng Hàn Tử Xuyên tới Diên Hi cư dẫn tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đi chơi tuyết.
Chu Tử tiễn bọn họ đến cửa ngoại viện Diên Hi cư.
Tiểu Thế tử chạy trốn rất nhanh, Hàn Tử Xuyên đuổi theo.
Liễu Liên ôm Nhị công tử, lại không vội vã rời đi. Nhị công tử ở trước mặt hắn, luôn luôn vô cùng ngoan ngoãn, sư phụ không bảo đi, bé liền đàng hoàng nằm trong lòng sư phụ, chờ sư phụ lên tiếng. Liễu Liên mỉm cười hỏi Chu Tử: "Vương phi, không biết tên của tam công tử. . . . . ."
Chu Tử nghe vậy sửng sốt, vẫn luôn gọi là con trai thứ ba, nàng và Triệu Trinh thật đúng là vẫn chưa đặt tên cho con trai thứ ba!
Chu Tử nhìn Liễu Liên, cảm thấy có chút 囧.
Liễu Liên thấy vẻ mặt nàng lúng túng sờ sờ mũi, lại sờ sờ cằm, mắt to chớp chớp, liền biết nhất định là vương phi chưa đặt tên cho tam công tử. Hắn nhìn bộ dạng của nàng, trong lòng buồn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc, khom lưng chào một cái, mang Nhị công tử rời đi.
Buổi tối Triệu Trinh từ bên ngoài trở về, Chu Tử vừa giúp Triệu Trinh thay quần áo, vừa nói: "Triệu Trinh, chúng ta còn chưa đặt tên cho lão Tam!"
Với việc đến giờ nàng mới nhận ra, Triệu Trinh rất là khi dễ, liếc nàng một cái: "Đợi cái người làm mẹ không có trách nhiệm này nhớ tới, trinh nữ đã thành đàn bà rồi!"
Chu Tử rất xấu hổ.
Còn chưa xấu hổ được bao lâu, nàng liền bắt đầu đuổi theo Triệu Trinh hỏi tên của con trai thứ ba.
Triệu Trinh đang cởi quần áo, bị nàng quấy lấy như vậy, cũng có chút khoái chí, lạnh nhạt nói: "Ngủ trước đi!"
Chu Tử nhìn hắn một cái, phát hiện Triệu Trinh cũng đang nhìn mình, ánh mắt nóng rực. Nàng hiểu ý của Triệu Trinh, mặt cũng hơi phát sốt —— đã hai tháng hai người không làm việc đó, vốn dĩ Chu Tử không nghĩ đến, nhưng Triệu Trinh vừa nhìn nàng như vậy, nàng liền thấy xương có chút cảm giác ngứa ngáy.
Trên người Triệu Trinh đã cởi chỉ còn lại trung y màu trắng, hắn thấy Chu Tử vẫn còn đang xấu hổ, cảm thấy có chút buồn cười, đã sinh ba đứa bé, có gì mà còn xấu hổ? Hắn bước đến bên giường, mắt phượng trầm tĩnh nhìn Chu Tử, nhỏ giọng nói: "Chu Tử, còn không qua đây?"
Chu Tử đi tới, đứng ở trước mặt Triệu Trinh, không nói một lời, nhưng mắt to sóng sánh như nước, thân thiết nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh đưa tay bế nàng, đặt lên giường, cởi quần áo của nàng, sau đó đè lên.
Sau ân ái, Chu Tử trần trụi nằm trong ngực Triệu Trinh, một lần nữa hỏi tới: "Triệu Trinh, rốt cuộc lão Tam có tên là gì?"
Triệu Trinh thoả mãn, rốt cuộc cũng nguyện ý thỏa mãn tâm tính tò mò của Chu Tử, lười biếng nói: "Trước kia ta đã nghĩ rồi, lão Tam liền gọi là Triệu Dương, đã sớm ghi vào Ngọc Điệp rồi. Tương lai lão Tứ sẽ gọi là Triệu Đàn, hoặc là Triệu Nam. . . . . ."
Giọng của hắn khàn khàn, nghe cực kỳ hấp dẫn.
Triệu Trinh không ngờ ý tưởng của Liễu Liên lại giống mình, hắn cũng ngại Tiểu Trác quá phong lưu, sợ dạy hư Chu Tử nhà hắn. Hắn trầm tư một chút, rốt cuộc nghĩ tới một ứng cử viên có phẩm hạnh, võ công cao, có trách nhiệm, cũng sẽ không sinh ra vọng tưởng với Chu Tử: "Gọi ca ca của Bạch Tử Xuân - Bạch Tử Hạ từ Đông Cương về đi!"
Bạch Tử Xuân Phàn Duy Bân Liễu Liên đều sửng sốt, cuối cùng cũng cảm thấy ý tưởng của Vương Gia thật là quá khéo, quả thực là tuyệt không thể tả.
Lúc chạng vạng, Liễu Liên đến chỗ vương phi từ giã.
Chu Tử vừa nghe, rất luyến tiếc, vội nói: "Vậy lúc Bánh trôi nhỏ tròn một tuổi dứt sữa ngươi sẽ trở về chứ? Không phải ngươi đã nói sẽ chăm sóc bé và Màn thầu nhỏ sao?"
Liễu Liên nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của vương phi, trong lòng khẽ co quắp, trên mặt cố gắng duy trì nụ cười rực rỡ thiếu chút không giữ được nữa, mắt hoa đào xinh đẹp khẽ cong lên: "Sẽ! Chờ khi Nhị công tử cùng Tam công tử trưởng thành, tại hạ còn muốn dạy bọn họ công phu!"
Chu Tử vội vàng hỏi: "Trời lạnh như thế, có đủ quần áo không? Có đủ bạc không?"
Hình như trong đôi mắt của Liễu Liên tràn ngập một lớp sương, hắn cố gắng cong khóe miệng: "Cũng đủ, vương phi, thật đó!"
Chu Tử sao tin lời của hắn, nàng lệnh cho Thanh Châu: "Lấy túi tiền của ta tới đây!"
Thanh Châu rất nhanh liền cầm túi tiền của Chu Tử tới.
Chu Tử vừa mở túi tiền, vừa nói: "Ta vẫn xem ngươi là đệ đệ của mình, ngươi cũng đừng khách khí với ta, vương phủ chúng ta, e là Vương Gia các ngươi cũng không giàu có bằng ta!"
Nói xong, nàng móc một xấp ngân phiếu, không thèm đếm, trực tiếp đưa cho Liễu Liên.
Liễu Liên vừa muốn chối từ, Chu Tử liền nhíu mày nói: "Ta cho ngươi liền nhận, khách khí với ta làm gì?"
Liễu Liên rũ rèm mắt xuống, nhận xấp ngân phiếu này, miệng mồm nhanh nhẹn bình thường không biết đã chuồn đi nơi nào, một hồi lâu mới nói: "Tuổi của thuộc hạ còn lớn hơn vương phi."
Chu Tử cười: "Không biết tại sao, luôn cảm thấy ngươi nhỏ hơn ta!"
Nàng lại nói: "Về phòng nghỉ ngơi trước đi, buổi tối ta xuống phòng bếp, nói thử xem, muốn ăn cái gì?"
Liễu Liên xấu hổ cười: "Muốn ăn sủi cảo!"
Chu Tử gật đầu một cái: "Được!"
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Liên mang theo mấy tinh vệ của biệt viện Vân Trạch, Phàn Duy Bân mang theo mấy kỵ binh dũng mãnh, cùng cải trang giả dạng thành người buôn lương thực, cưỡi ngựa từ Nhuận Dương lên đường đến Bắc Cương, quyết định đến núi Vân Mông trước, sau đó tiến vào Ô Thổ quốc.
Tác giả có lời muốn nói: bánh xe vận mệnh "Tạch tạch tạch " bắt đầu chuyển động!