Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 5154 : Tàn sát kẻ địch, trung thành không đổi

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Sau khi Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đi vào, không nhìn vương phi trước, mà nhìn sắc mặt của Vương Gia. Triệu Trinh không nói gì, đầu tiên hắn rũ rèm mắt xuống, tiếp theo sóng mắt chợt lóe, đánh một vòng trên bụng Chu Tử, sau đó lại khôi phục nguyên trạng.



Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cơ trí đến bực nào, sao lại không hiểu ý của Vương Gia chứ? Kế tiếp khi chẩn mạch cho vương phi, Hầu Lâm Sinh làm bộ chẩn đoán trong chốc lát, sau đó sắc mặt vui mừng nhìn Vương Gia trước.



Mặc dù mặt Triệu Trinh không chút thay đổi, nhưng trong lòng vì vẻ mặt của Hầu Lâm Sinh mà rất vui mừng.



Trên gương mặt đoan chính của Hầu Lâm Sinh lộ vẻ vui mừng, đứng lên nói: "Bẩm Vương Gia, thân thể vương phi khỏe mạnh!"



Triệu Trinh nghe vậy, mắt phượng mang theo ánh lạnh, liếc hắn một cái, cảnh cáo trong mắt không nói cũng hiểu.



Hầu Lâm Sinh giống như không tiếp thu được cảnh cáo của hắn, tiếp tục vui rạo rực nói: "Thuộc hạ sẽ tiếp tục giúp vương phi điều dưỡng thân thể, chung quy sẽ có công tử thứ tư!"



Mắt Chu Tử tỏa sáng nhìn Hầu Lâm Sinh: "Hầu đại phu, ta thật sự không mang thai?"



Hầu Lâm Sinh ép mình không nhìn Vương Gia, mà nhìn vương phi, nghiêm túc nói: "Vương phi, là thật."



Chu Tử vui mừng đến mức thiếu chút nữa nước mắt rớt ra.



Hứa Văn Cử đứng một bên nhìn vẻ mặt không thay đổi củaVương Gia, rất lo lắng cho Hầu Lâm Sinh. Lúc hai người rời khỏi nội viện Diên Hi cư, mới vừa trở về đến ngoại viện, liền bắt đầu tranh luận.



Hứa Văn Cử rất lo lắng Vương Gia sẽ tức giận, nhưng Hầu Lâm Sinh nói: "Vậy ngươi liền nhẫn tâm nhìn vương phi làm trái mong muốn, không ngừng sinh nở sao?"



Hứa Văn Cử nhìn hắn một cái, nói: "Đứa bé càng nhiều, địa vị của vương phi càng được cũng cố!"



Hầu Lâm Sinh vừa cởi áo khoác, vừa "Xùy" cười ra tiếng: "Địa vị của Vương phi, chẳng lẽ hiện tại không được cũng cố sao?"



Hứa Văn Cử nghĩ: Đúng vậy, Vương Gia yêu chìu vương phi như vậy, trước mặt mọi người vương phi đánh hắn mà hắn cũng không làm gì vương phi, vậy dù vương phi sinh hay không sinh cũng chẳng có quan hệ gì? Dù sao thì hai người họ cũng đã có ba vị tiểu vương Tử rồi!



Hắn lại một lần nữa bị Hầu Lâm Sinh biết ăn nói thuyết phục.



Sau khi Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cử rời đi, Chu Tử đuổi lui mọi người, đứng dậy nhìn Triệu Trinh, nói: "Triệu Trinh, chàng mất hứng?"



Triệu Trinh đang trầm tư, bị nàng hỏi như vậy, theo bản năng nói: "Không có!"



Chu Tử chăm chú nhìn hắn: "Chàng mất hứng rồi!"




Liễu Liên phát hiện dù là thực lực hay số lượng, phe ta cũng không bằng, liền huýt một tiếng, cầm đao nhanh như tia chớp nhảy xuống. Tinh vệ dưới tay hắn cũng theo sát nhảy theo sau hắn.



Phàn Duy Bân nghe hiểu ám hiệu của Liễu Liên, dùng sức chạy như bay về hướng ngược lại, kỵ binh dũng mãnh dưới tay hắn theo sát phía sau. Trên người Phàn Duy Bân mang theo thư tự tay tân vương Vân Hàn của Ô Thổ viết, nhất định không thể xảy ra việc không may.



Tốc độ Liễu Liên nhanh đến kinh người, nhanh như tia chớp nhảy vào phe địch.



Những người áo đen kia cuống quít vây lấy tấn công, chỉ thấy ánh đen thật dài chợt lóe, bóng dáng màu đen nhanh như tia chớp đã bay đến một chỗ khác.



Những người áo đen ngăn chặn hắn đang kinh ngạc vì tốc độ của hắn, lại cảm thấy trước ngực có một dòng ấm nóng, vừa nhìn, ra là chảy từ cổ xuống. Sau khi phát hiện, bọn họ ầm ầm ngã xuống —— đầu đã rơi xuống.



Mắt người chỉ huy phía sau trợn trợn nhìn tia chớp lóng lánh màu đen, người của mình rối rít ngã xuống, không khỏi hồn bay phách tán, liều mạng dằn nỗi sợ hãi ngập tràn, hô lớn: "Là Vô Ảnh đao Liễu Liên! Tấm chắn! Mau!"



Người áo đen trước mặt hắn ngã xuống từng dãy, người phía sau xông lên lần nữa, cho những người phía sau nhất thời gian hoàn hồn, lấy tấm chắn khổng lồ chắn trước người, từ từ tiến tới gần Liễu Liên.



Liễu Liên giết sạch tất cả những người chưa kịp lấy tấm chắn ra, dưới chân của hắn, tất cả đều thi thể là người áo đen, tối om om một mảnh.



Hắn cao gầy mạnh mẽ, đứng trong một mảng lớn thi thể, trên mặt trắng nõn như ngọc cũng bị tung tóe mấy giọt máu lớn nhỏ, đôi mày thanh tú xanh đen giãn ra, mắt hoa đào xinh đẹp cong cong, khóe môi đỏ mọng tinh xảo nhếch lên, hắn vẫn tươi cười, cười xinh đẹp rực rỡ.



Trên đầu hắn mang ngọc quan đen vương phi ban cho, trên người mặc quần áo Chu Tử tự tay may, bên hông đeo đai lưng ngọc đen lấy được ở chỗ vương phi.



Tóc dài đen nhánh xõa trên lưng, một dãi tóc cũng đang rũ xuống trên trán, phía trên dính máu văng lên, áo khoác lụa màu trắng vốn còn muốn mặc thêm mấy năm sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, ướt đẫm dính sát vào người hắn, hiện ra đường cong thon gầy xinh đẹp.



Kẻ địch quá nhiều, giơ cao tấm chắn liên tục tiến lên không ngừng, như đàn kiến hôi ngọa nguậy, võ công chẳng qua chỉ cao cường như con kiến hôi.



Liễu Liên cười, trong lòng còn suy nghĩ: Đông Khu quốc thật chịu chi, nhiều sát thủ như vậy, phải tốn bao nhiêu bạc đây?



Trước khi lao vào quân địch, Liễu Liên nghĩ: về sau, Bạch Tử Hạ bảo vệ vương phi, không biết có chú tâm không?



Dưới ánh trăng sáng ngời, một thân áo trắng, hắn giống như thần linh, khẽ mỉm cười, ánh đen chợt lóe, tung người tiến vào quân địch. Tinh Vệ còn sống sót dưới tay hắn theo sát phía sau.



Trong ánh sáng trắng của tấm chắn đầy trời, chỉ nghe tiếng "roẹt" phát ra lúc ánh đen cắt vào cổ họng kẻ địch.



Một loạt tiếng trống kịch liệt vang lên trên sườn núi.