Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 5157 : Thái hậu đến, thời gian thắm thoát

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Sau khi bước vào thư phòng bên ngoài, thấy người đẹp áo trắng trước mắt, Chu Tử nhào tới: "Chu Bích!" Chu Bích nhìn tỷ tỷ, mắt cũng đã ươn ướt.



Hai tỷ muội đều thổn thức không ngừng.



Ở bên cạnh, Triệu Trinh ho khan một tiếng, lúc này Chu Tử mới nhớ tới, muốn hành lễ, liền bị Chu Bích đè lại: "Tỷ muội với nhau, lễ tiết làm gì!"



Thì ra lần này Chu Bích tới là cải trang vi hành, chỉ mang theo Tiền Liễu Đức, Ngọc Hương cùng mấy cung nữ thái giám và thị vệ, chỉ có mấy đại thần ở Nội Các biết hành tung của nàng và Hoàng đế.



Chu Tử vội hỏi: "Sủi cảo nhỏ đâu?"



Chu Bích cười kéo tỷ tỷ đến trước cửa sổ, mở cửa sổ cho Chu Tử nhìn ra ngoài.



Chu Tử vừa nhìn, liền thấy trong đình viện nhỏ sau thư phòng, Bánh Bao nhỏ, Màn thầu nhỏ đang cùng Sủi cáo nhỏ Triệu Đồng co đôi chân nhỏ chạy đuổi theo nhau, nhóc Bánh trôi nhỏ chân ngắn chạy không nhanh, cũng vui vẻ chạy tới chạy lui theo sau ba ca ca. Liễu Liên toàn thân áo bào trắng, mỉm cười ngồi trên một ghế dài ở hành lang, Hàn Tử Xuyên đứng bên cạnh hắn, hai người đều đang trông chừng mấy đứa bé này!



Liễu Liên chú ý tới động tĩnh bên này, nhìn về phía Chu Tử, xa xa cười cười.



Chu Tử cũng mỉm cười gật đầu.



Lúc này Chu Bích mới nói với tỷ tỷ: "Trong cung chỉ có một mình Sủi cáo nhỏ, bé thật sự quá cô độc, muội rất đau lòng. Lần này được tỷ phu đồng ý, muội mới đưa bé tới, chính là muốn để bé và Bánh Bao nhỏ, Màn thầu nhỏ và cả Bánh trôi nhỏ chung đụng nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm!"



Chu Tử gật đầu liên tục.



Nàng cũng cảm thấy Sủi cáo nhỏ rất cô đơn.



Triệu Trinh sắp xếp cho Chu Bích và Tiền Liễu Đức, Ngọc Hương mà nàng đưa đi theo vào Lê Hương viện phía sau Diên Hi cư.



Chu Bích chỉ ở lại bốn năm ngày, liền mang Tiền Liễu Đức cùng Ngọc Hương rời đi, để Sủi cáo nhỏ Triệu Đồng lại.



Chu Tử thấy bộ dạng Triệu Đồng rất giống mình liền vui mừng, sau khi bẩm báo với Cao Thái phi, liền cho mang giường La Hán lớn trong phòng khách đối diện phòng ngủ của mình ra ngoài, đổi thành hai giường song song, Bánh Bao nhỏ cùng Bánh trôi nhỏ ngủ giường bên trái, Màn thầu nhỏ cùng Sủi cáo nhỏ gần tuổi nhau ngủ giường còn lại, lúc tối liền do đại nha đầu Thanh Châu Thanh Ba và Thanh Thủy Thanh Tuyền thay phiên hầu hạ.
"Được!" Vân Noãn không thấy Triệu mỹ nhân nữa, Liễu mỹ nhân nghênh đón, được Liễu mỹ nhân ôm, cả người phát sốt tâm tư ngứa ngáy, khoan khoái theo Liễu Liên ra ngoài, mơ hồ không biết đây là một mỹ nhân rắn rết, cũng không biết chờ đợi hắn sau đó sẽ là kinh nghiệm cả đời khó quên.



Đến buổi tối, Liễu Liên một mình về tới phủ gặp Triệu Trinh.



Bởi vì ném mối họa ra xa thành công, tâm tình Triệu Trinh rất vui vẻ, mỉm cười hỏi: "Vân Thất vương gia đâu?"



Liễu Liên rất ung dung chào một cái: "Bẩm Vương Gia, Vân thất vương gia đang ở Vọng Giang lâu!"



Triệu Trinh nhìn Liễu Liên: "Giao cho Triệu Phúc?"



"Dạ." Liễu Liên cười thật vui vẻ.



Triệu Trinh cảm thấy Vân vương gia Vân Noãn rơi vào trong tay người bạn của phụ nữ -Triệu Phúc, không chừng có thể vì vậy mà đảo ngược, từ đó yêu nữ nhân, khiến mình không bị ánh mắt trần trụi làm người ta muốn đánh của hắn gây phiền nữa, cho nên trong lòng rất vui mừng.



Rạng sáng ngày hôm sau, cửa thành vừa mở, Vân vương gia Vân Noãn mang theo một đám thị vệ, từ bên ngoài thành Nhuận Dương chạy như điên quay về, chạy thẳng tới phủ Nam An vương.



Triệu Trinh vẫn chưa rời giường, đã bị người chạy đến Diên Hi cư gọi. Triệu Trinh mang vẻ mặt sương giá vừa bước vào thư phòng bên ngoài, liền thấy Vân vương gia đầy mặt đầy cổ đều là vết son môi chật vật không chịu nổi, bất giác mỉm cười.



Từ đó, Vân vương gia lấy lý do tinh thần sa sút sau khi bị quấy rối ở Vọng Giang lâu, ở lại không đi, ăn dầm nằm dề ở phủ Nam An vương.



Mỗi ngày hắn tản bộ, bước thong thả đến thư phòng bên ngoài ngắm Triệu mỹ nhân Triệu Trinh một chút, rồi tản bộ trong vương phủ, chế tạo cơ duyên gặp gỡ Liễu mỹ nhân Liễu Liên. Mỗi ngày đều vui mừng, lòng Vân Noãn cực kỳ vui vẻ, ca của hắn - Ô Thổ vương Vân Hàn gởi nhiều phong thư gọi hắn trở về, hắn cũng không thèm để ý tới.



Chỉ là hai vị mỹ nhân này, Triệu mỹ nhân vừa thấy hắn, mặt không chút thay đổi nhấc chân đi, khó có thể đến gần trò chuyện; võ công của Liễu mỹ nhân quá cao, một khi hắn đến gần liền vung quyền đánh tới, hắn luôn bị đánh sưng mặt sưng mũi, cho nên phần diễm phúc này không khỏi giảm giá quá lớn, bất quá Vân Noãn vẫn cố chịu đấm ăn xôi, vui đến quên cả trời đất, muốn vĩnh vĩnh viễn viễn ở lại phủ Nam An vương.



Búng tay một cái, mười năm bỗng chốc trôi qua.



Thế sự xoay vần, phủ Nam An vương cũng đã xảy ra rất nhiều biến hóa.