Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 5159 : Ngoại truyện về Liễu Liên (1)

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ.



Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát.



Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người.



Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ.



Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua.



Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?"



Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao?



Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!"



Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn.



Triệu Anh lại gần Liễu Liên nhỏ giọng nói bên tai: "Vương Gia mới nạp một nha đầu thông phòng tên là Chu Tử, đây đều là quà tặng mua cho nàng!"



Vương Gia chúng ta đã thông suốt rồi sao? Quả nhiên là chuyện kỳ lạ trong thiên hạ!



Thiếu niên Liễu Liên mười sáu tuổi tràn ngập tò mò với nha đầu thông phòng tên gọi Chu Tử này.



Sau khi trở về vương phủ, trời đã tối đen.



Gã sai vặt Triệu Anh Triệu Dũng thân cận bên người Nam An vương gia đốt đèn lồng, Liễu Liên và Bạch Tử Xuân cùng Tinh Vệ theo sau lưng Vương Gia, cùng đi về phía Diên Hi cư.



Đi tới cửa ngoại viện Diên Hi cư, theo lệ thường, đám người Liễu Liên Bạch Tử Xuân sẽ phải rời khỏi để trở về thư phòng bên ngoài, Triệu Anh cùng Triệu Dũng đưa Vương Gia đến cửa nội viện Diên Hi cư.



Liễu Liên đang muốn xoay người, lại phát hiện Vương Gia trước mặt dừng bước chân, hắn nương theo tầm mắt Vương Gia nhìn về phía trước.



Ngoại viện Diên Hi cư treo đèn lồng, đứng dưới đèn lồng, là hai người, đang nhường nhau hai cái túi một lớn một nhỏ —— một là gã sai vặt Triệu Quý trong thư phòng Vương Gia, người khác là một tiểu nha đầu vấn tóc qua loa cắm một cây trâm bạch ngọc hình Phượng.



Thân thể Vương Gia thẳng tắp tản ra từng trận rét lạnh.



Liễu Liên cảm nhận được khí thế của Vương Gia thay đổi, lúc này mới bắt đầu tỉ mỉ quan sát tiểu nha hoàn đó.



Tiểu nha hoàn đó cũng theo mọi người cúi người hành lễ với Vương Gia, cúi đầu xong liền đứng dậy.



Liễu Liên không nhìn thấy mặt mũi diện mạo của nàng, chỉ cảm thấy nàng tóc đen như mây, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, vóc người cao gầy nở nang, mặc áo thêu hoa tím nhạt đã giặt đến bạc màu cùng váy dài màu trắng mang giày vải, dáng vẻ dịu dàng.
Triệu Hùng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không giống nam tử kia, trong lòng cực kỳ đồng tình: Liễu Liên Liễu thống lĩnh thân là nam tử, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, may nhờ võ công cao cường, bằng không sẽ bị những thứ nam nữ không có mắt kia quấy rầy cho chết!



Vương Gia không ở trong phủ, như vậy người có tư cách ngồi chiếc xe ngựa này chỉ có một —— nha đầu thông phòng Chu Tử của Vương Gia.



Lý trí Liễu Liên nói với hắn: Liễu Liên, ngươi nên đi! Ngươi cần phải ẩn thân!



Nhưng chân hắn lại có tư tưởng riêng của mình, vững vàng đứng tại chỗ, không nhúc nhích.



Rất nhanh, nha hoàn Ngân Linh cũng bước ra, đứng ở trước xe nói chuyện tào lao cùng Triệu Hùng.



Giọng của bọn họ cũng không lớn, nhưng Liễu Liên vẫn nghe rất rõ ràng. Thì ra Chu Tử muốn dẫn Ngân Linh cùng Triệu Hùng đến phường Trạng Nguyên mua đồ.



Liễu Liên làm ám vệ, vẫn tận tâm tận lực theo sát nhóm người Chu Tử.



Chu Tử cùng người thanh niên tuấn tú tên Chương Kỳ đó vào phòng đơn của quán trà, Liễu Liên thấy Ngân Linh và Triệu Hùng không đi vào, lúc này mới hiện thân.



Triệu Hùng Ngân Linh vừa nhìn thấy hắn, vội đảo mắt ra hiệu.



Liễu Liên hiểu ý, cười cười, thân thể co rụt lại, tựa vào vách tường như con thằn lằn bám trên nóc nhà.



Sau khi gỡ một mảnh ngói, Liễu Liên nghe được lời Chương Kỳ nói.



Thế hắn mới biết, thì ra Chu Tử là một nữ tử đáng thương đến thế.



Liễu Liên trầm mặc.



Lưu lạc từ nhỏ, có dạng bi kịch nào hắn chưa từng chứng kiến, cô nhi trên cõi đời này, nói đến thân thế, chỉ có thảm hơn, không có thảm nhất.



Ngay cả xuất thân của chính mình, Liễu Liên hắn cũng chưa từng đề cập đến, bởi vì nói ra cũng không ai tin tưởng, trên đời này lại có người thê thảm, lại có người đáng thương như vậy.



Trên mặt hắn thường chứa nụ cười, bởi vì hắn có thể sống sót là việc khó khăn đến mức nào, sao có thể không vui? Sao lại không cười?



So với mẫu thân hắn, so với tỷ tỷ hắn, hắn đã may mắn đến cỡ nào!



Vương Gia muốn đi bình định Tây Bắc, để Triệu Phúc Triệu Hùng lại cho Chu Tử.



Đại quân Vương Gia chưa xuất phát, Liễu Liên liền bị phái đến Tây Bắc trước, nhiệm vụ của hắn là ám sát thủ lĩnh quân phản loạn, kích động gây náo loạn trong quân phản loạn ở Tây Bắc.



Chuyến đi này, kéo dài hai năm.