Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 217 : Sinh hiềm nghi, hai Tĩnh tranh thủ cơ hội

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Ngoài Diên Hi cư trồng đầy tùng bách, hai bên con đường đến viện đã sớm treo đầy đèn lồng, nhìn qua đèn đuốt sáng choang, nhưng cũng chỉ có con đường là rõ ràng, những nơi khác đều thấp thoáng trong bóng râm tùng bách, tựa như tâm tình giờ phút này của Chu Tử. Chu Tử thua người không thua thế, mặc dù trong lòng lo lắng như thiêu đốt, nhưng vẫn hết sức duy trì dáng vẻ thục nữ của Đại Kim triều mà bước từng bước nhỏ —— đầu ngẩng thật cao, ngực ưỡn lên, mắt nhìn thẳng phía trước, bước đi không lớn không nhỏ —— nàng bị huấn luyện hai năm lễ nghi quý tộc ở phủ Cao Thượng thư, không nghĩ tới lại dùng vào lúc này.



Chu Tử phô trương thanh thế bên ngoài, nhưng trong lòng thì khổ không thể tả.



Một mặt nàng tự mình cảm thấy có chút cảm giác ngọt ngào quái dị —— hắc hắc, Vương Gia ghen vì ta —— đây là về mặt cảm tính, mặt khác nàng không tự chủ được mà cả người phát run —— nàng nhớ tới kết quả của Xích Phượng cùng Triệu Toàn, trong lòng dâng lên sợ hãi, sợ vì chính mình, mà liên lụy mẹ con Đào ma ma Triệu Quý —— đây là về mặt lý tính.



Chu Tử lấy bộ dạng như sắp giao chiến đi vào nội viện.



Lúc bước vào trong cửa viện, Chu Tử đụng phải Triệu Anh, Triệu Dũng tay không ra ngoài.



Từ nhỏ Triệu Anh, Triệu Dũng đã hầu hạ bên người Nam An vương gia, đương nhiên là quen thuộc với tính tình của vương gia. Ngại vì Vương Gia ghen tỵ là siêu vô địch, nếu không có việc gì bọn họ chưa bao giờ dám nói nhiều với Chu Tử, không ngờ gã Triệu Quý này ngược lại có gan quá lớn.



Lúc đi ngang qua Chu Tử, Triệu Dũng dùng âm thanh chỉ Chu Tử mới nghe được nhỏ giọng nói một chút: "Vương Gia đang giận dỗi ở chánh đường!"



Chu Tử nhỏ giọng nói: "Cám ơn!"



Trong nội viện hoàn toàn yên tĩnh.



Chỉ lộ ra ánh sáng trong chánh đường.



Chu Tử vào chánh đường.



Trong chánh đường chỉ đốt một cây nến, đang đặt trên bàn được điêu khắc bằng gỗ tử đàn ở ngay giữa nhà chính, trên một cái ghế khác bằng gỗ lim một người đang ngồi, ánh nến chập chờn theo gió, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tạo ra hình ảnh chập chờn tối sáng, có một cảm giác trống rỗng âm u lạnh giá.



Chu Tử nhìn hắn thật sâu, cảm thấy sao nhìn hắn lại đẹp như vậy. Chỉ là lý trí vẫn còn chiếm thế mạnh, nàng lập tức quỳ xuống hành lễ, sau đó thẳng lưng lên, mắt to không chớp nhìn Triệu Trinh: "Vương Gia, nô tỳ lo lắng chuyện nhà ở Độc huyện, gom toàn bộ tiền hàng tháng, thông qua Đào ma ma nhờ Triệu Quý tìm người, gửi bạc và thư về nhà dùm nô tỳ."



Triệu Trinh đè nén lửa giận trong lòng xuống, thân thể nghiêng về phía trước, mắt phượng híp lại, lông mi thật dài rũ xuống, khiến ánh mắt của hắn mịt mờ không rõ: "Nhờ hắn tìm người gửi bạc gửi thư? Quan hệ của nàng và hắn tốt vậy sao?"
Vương Gia đang nằm gối đầu lên hai tay trên giường nhỏ bên cạnh bàn đọc sách, mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.



Áo giáp trên người hắn cũng chưa cởi ra, chỉ có mũ chiến đấu màu vàng được đặt trên bàn đọc sách.



"Vương Gia, " Tĩnh Mục duyên dáng thướt tha tiến lên, vén áo thi lễ, "Rửa mặt được chưa ạ?"



Triệu Trinh khẽ chống đôi tay, từ trên giường ngồi dậy.



Tĩnh Mục nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện ngoại trừ sắc mặt Vương Gia có chút tái nhợt, cũng không có gì khác thường.



Sau khi hầu hạ Triệu Trinh rửa mặt, Tĩnh Mục vội hỏi: "Vương Gia, có muốn nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo không?"



Triệu Trinh nhìn áo giáp trên người mình một chút, hờ hững nói: "Được."



Trở lại chánh đường, Triệu Trinh nhìn trên đất một chút, phát hiện tất cả tơ lụa hộp đựng trang sức bị mình đá ngã trên mặt đất tối hôm qua đều trở về chỗ cũ, sắp xếp thật chỉnh tề trên bàn nhỏ bằng tử đàn.



Hắn quay vào phòng ngủ, phát hiện tất cả đều giống như bình thường, cái gì cũng ở đúng vị trí cũ, chỉ có màn bằng ngọc được vén cao, trên giường cũng dọn dẹp thật chỉnh tề, phía trên để một bộ quần áo. Triệu Trinh bước lên nhìn thấy, ra là quần áo hôm nay mình phải mặc, Chu Tử sắp xếp từ quần lót, trung y cho đến áo khoác đều để theo thứ tự từ trên xuống dưới, bên cạnh để ngọc quan (mão cài trên tóc) mà mình thường đeo.



Hắn ngây ngẩn cả người, trong lòng không rõ là cảm giác gì.



Tĩnh Mục nhìn Vương Gia đứng đó không nói lời nào, vội nói: "Vương Gia, bây giờ thay quần áo thôi!"



Triệu Trinh phất phất tay: "Ngươi ra ngoài đi, ta tự thay!"



Tĩnh Mục lặng yên không tiếng động chào một cái, lui xuống. Ở trong sân, nàng đụng phải Tĩnh Di, phát hiện mới không lâu Tĩnh Di đã thay một bộ quần áo màu sắc sáng rõ, trên búi tóc là một cây trâm có hình chuỗi hoa quế nhỏ như hạt gạo, ngửi thấy một hương thơm tràn đến.