Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 5170 : Ngoại truyện về Từ Liên Ba và Chu Bích (3)

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Trí nhớ của Triệu Đồng rất tốt. Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra, là vào đêm trước sinh nhật sáu tuổi của hắn.



Khi đó, là vào tháng ba ở Kim kinh.



Tháng ba ở Kim kinh, tuy rằng không sắc màu rực rỡ mưa phùn gió dịu như Giang Nam, nhưng vẫn có chút cảnh xuân. Trong Ngự Hoa Viên hoa đào tươi thắm cành liễu mảnh phất phơ, bạch dương vàng nhạt, hoa Lê đã phủ phấn trắng đầy cây, những đóa hồng đã lặng lẽ bò lên bờ tường thấp. . . . . .



Gió từ thảo nguyên Đại Kim và Đông Khu thổi tới tái ngoại (phía bắc trường thành), cũng không lạnh thấu xương khó nhịn, mà trở nên nghịch ngợm, trở nên có chút dịu dàng.



Chu Thái hậu nắm tay Tiểu Hoàng đế Triệu Đồng, bước chậm trong Ngự Hoa Viên.



Đi theo sau hai mẹ con là Đại Thái giám Tiền Liễu Đức cùng thái giám thận cận bên người Triệu Đồng là Tần Ngọc Y, cùng với hai tiểu thái giám nhỏ tuổi được chọn riêng để chơi với Tiểu Hoàng Đế.



Các phi tần còn lại của Tiên đế đều ở cùng một viện, bình thường không thể đến Ngự Hoa Viên, hai mẹ con Chu Thái hậu mới có thể hưởng thụ nhàn nhã và yên tĩnh hiếm thấy này.



Đoàn người Chu Thái hậu tản bộ đến một thảm cỏ có diện tích lớn.



Mặt cỏ lục nhạt điểm chút vàng nhạt giống như một tấm thảm dày, Triệu Đồng mang theo hai tiểu thái giám kia chạy tới chạy đi, chạy đuổi chơi đùa.



Trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu, rất khác lạ, Triệu Đồng ngẩng đầu nhìn thấy, bầu trời xanh thăm thẳm trong vắt, có mấy con chim nhỏ trắng đen lướt như tên bắn, hắn vội đuổi theo hướng chim nhỏ bay qua.



Tần Ngọc Y mười sáu tuổi vội dẫn hai tiểu thái giám đuổi theo.



Chu Thái hậu đứng trên cỏ sau bụi hoa hồng rậm rạp, Đại Thái Giám "Tiền Liễu Đức" đứng hầu bên cạnh nàng.



Chung quanh không người, "Tiền Liễu Đức" lặng lẽ nhích một chút về phía Chu Thái hậu, dưới che chắn của tay áo rộng, tay hắn cầm tay Chu Bích.



Cuối xuân gió nhẹ khe khẽ thổi qua, xa xa mang đến hương hoa cỏ trộn lẫn. Chu Bích và Từ Liên Ba đắm chìm trong sự an nhàn hiếm có.



Bình thường mỗi ngày Triệu Đồng đều theo sát mẫu thân, ngay cả buổi tối cũng muốn ở lại tẩm điện của mẫu thân, Từ Liên Ba muốn ở cùng Chu Bích là rất khó, rất có cảm giác "gần trong gang tấc mà cách cả biển trời". Nay thật vất vả mới có thể sóng vai đứng cùng nhau, thật là một cơ hội hiếm có.



Triệu Đồng chạy đuổi theo chim nhỏ thật lâu mà không bắt được, ngược lại mệt đổ mồ hôi. Hình như hắn nhìn thấy chim nhỏ chui vào mái nhà Diệu Âm các, vội "thịch thịch thịch" xông cầu thang lên lầu.



Hai tiểu thái giám còn chưa đuổi kịp, Tần Ngọc Y cũng chạy đuổi theo hắn lên lầu ba Diệu Âm các.



Triệu Đồng đứng ở lan can lầu ba Diệu Âm các nhìn xa xa ra xung quanh. Hắn mới hơn năm tuổi, còn chưa sáu tuổi, đương nhiên vóc dáng không cao, chỉ có thể từ trong khe hở lan can nhìn xuống dưới về phía bãi cỏ sau bụi hoa hồng rậm rạp.




Nàng chưa nói xong, Từ Liên Ba đã quay đầu ngựa, một tay ôm hết hông nàng, giục ngựa rời đi.



Chu Bích cực kỳ hưng phấn, nàng như biến thành tiểu cô nương vui vui vẻ vẻ.



Nàng cười to nói: "Ha, chơi thật vui! Ta chưa từng chơi vui như vậy!"



Từ Liên Ba ôm chặt lấy nàng, ngửi mùi thơm ngát trên người nàng, trong lòng cũng thực dương dương tự đắc.



Hai người thật vất vả mới trốn ra, đương nhiên sẽ nhanh chóng trở về hành cung.



Rốt cuộc Từ Liên Ba tìm được một tửu quán nông thôn còn buôn bán, gọi hai món nhắm dân dã, một bình Hoàng tửu do chủ quán tự ủ, hai người ngồi đối diện, vừa uống rượu dùng bữa, vừa thầm nói chuyện với nhau.



Chu Bích uống nhiều rượu, ngồi một lát, bàng quang có chút trướng đau. Từ Liên Ba cùng nàng ra bên ngoài tửu quán.



Tửu quán ở cửa thôn của thôn trang nhỏ, bốn phía không có một ngôi nhà.



Lúc này đại khái đã là giờ tý, ánh trăng ẩn khỏi bầu trời, trên bầu trời đêm điểm lác đác mấy vì sao, tuy là mùa hạ, sương lạnh rạng sáng cũng có chút khó chịu.



Trên người Chu Bích chỉ mặc áo lụa mỏng, không khỏi có chút co rúm lại, vội quấn lấy áo bào.



Đến chỗ một lùm cây, Chu Bích ngừng lại, Từ Liên Ba buông mu bàn tay nàng ra bước đi. Chu Bích nhanh chóng ngồi xuống.



Lúc hai người bọn họ cùng quay về tửu quán, chợt nghe một ít âm thanh rất kỳ quái. Từ Liên Ba che miệng Chu Bích, nắm tay Chu Bích rón ra rón rén đi tới.



Chỉ thấy một đôi uyên ương tựa vào trên đống rơm, dính lấy nhau đang khoái hoạt!



Chu Bích vội ra dấu cho Từ Liên Ba rời đi.



Từ Liên Ba giục ngựa về tới bờ Vận hà.



Hắn kề sát vào Chu Bích, thấp giọng nói: "Chờ khi hoàng đế tự mình chấp chính, ta sẽ đưa nàng về quê của ta. Quê của ta ở gần thảo nguyên Đông Bắc của Đông Khu, trăm dặm xung quanh nơi đó thường xuyên hoang vu vắng vẻ, hai ta mua một đồng cỏ, nuôi một đàn dê, đến đêm, ngay dưới ánh trăng, hai ta. . . . . ."



Chu Bích quay đầu, hai người triền miên hôn nhau.