Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 12 : Bà nội tàn nhẫn sinh lòng độc ác

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Việc nhà đã xong, Chu Tử Chu Bích xách theo cái sọt đến ruộng lúa mạch nhổ cỏ hái rau dại. Mùa đông trong ruộng lúa mạch, mặc kệ là rau cải đất hay là rau tể thái (1), nhìn đều rất non, hái về nhà có thể phối hợp làm thức ăn; còn có thể băm nhuyễn cho gà ăn tiết kiệm không ít ngô.



Hai tỷ muội vừa hái rau vừa nói chuyện phiếm, phỏng chừng đến giữa trưa, Chu Tử nhìn trời, màu trắng ngày đông tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đọng lại trên bầu trời, thật sự nên về nhà rồi.



Chu đại tẩu ở nhà đã làm xong cơm trưa, cháo ngô hầm rau cải, bỏ thêm mấy viên muối thô.



Cơm canh thực qua loa, nhưng Chu Tử Chu Bích mỗi người bưng một bát, ngồi dưới cửa sổ phơi nắng ấm mà uống, còn uống thật ngon. Nhà của hai nàng không có ruộng đất, liền xới một mảnh đất nhỏ ở đối diện cửa nhà trồng rau, thường đều dựa vào phụ thân làm thợ mộc kiếm chút tiền mà duy trì cuộc sống, hiện nay trong nhà chỉ còn lại một chút lúa mạch, vẫn luyến tiếc không dám ăn, chuẩn bị cho lúc mẹ ở cữ sau khi sinh đệ đệ còn có mà dùng.



Cơm nước xong, hai tỷ muội lại phân công hợp tác rửa nồi chăm lợn cho gà ăn.



Lúc chăm lợn, Chu Tử nhìn lợn ăn thật ngon lành, trong lòng thực vui vẻ. Mấy con lợn này chính là hy vọng của cả nhà, trước khi qua năm mới, bán đàn lợn sẽ có được chút bạc rồi!



Chu Bích ở bên kia cho gà ăn nói với tỷ tỷ ở bên này: "Tỷ, vừa đến mùa đông sao gà lại không đẻ trứng nữa?"



"Vẫn đẻ, chỉ là ít đi nhiều lắm," Chu Tử nhìn đàn gà chen chúc giành ngô nói, "Lấy rau dại đã hái băm cho gà ăn, cho ăn ngô như thế thật rất lãng phí!"



Chu Bích dạ một tiếng, đi băm rau dại.



Chu Tử nhanh chóng nói với theo một tiếng: "Để rau cải và rau tể thái lại, thứ khác thì băm hết đi!"



Chu Bích lại trong trẻo đáp một tiếng.



Hai tỷ muội chuẩn bị mang cái sọt đi, Chu đại tẩu vội vàng giao phó: "Về sớm một chút, đến chỗ cha các con nhặt chút vụn bào (mạt cưa)!"



Chu Tử vội vàng dạ một tiếng.



Ở Độc huyện này, thợ mộc đến nhà người ta làm việc, luôn đặt ra quy củ là vụn bào cùng gỗ vụn đều thuộc về thợ mộc, nhặt về nhà là có thể dùng nhóm lửa.



Lúc chạng vạng, Chu Tử cùng Chu Bích hợp lực lôi xe hai bánh, Chu Tử kéo xe, Chu Bích thì giữ xe đẩy xe, cùng đến nhà Chương lão Tam ở thôn nam.



Nhà Chương lão Tam tuyệt đối không giống đại bộ phận những nhà khác trong thôn, một tứ hợp viện (2) lớn chỉnh tề, tất cả đều là mái ngói xanh đen, ngay cả lối đi dạo trong viện cũng trải đá xanh.



Chu Tử ở cửa lớn hô một tiếng, một gã sai vặt mười bốn mười lăm tuổi đi ra, dẫn hai tỷ muội kéo xe vào cửa.



Cả nhà Chương lão Tam đang ăn cơm, trong viện im ắng.


Tim Chu Tử đập nhanh, nhìn nhìn muội muội, lại nhìn nhìn mẫu thân, trong lòng lộp bộp một tiếng, ánh mắt mang theo chút kinh hoảng nhìn mẫu thân.



Chu đại tẩu nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhi, cũng bắt đầu hoảng hốt: "Không thể nào? Sao bà nội con lại có thể nhẫn tâm như vậy, dù gì cũng là cháu gái ruột thịt? Sẽ không đâu!"



Nói xong chính nàng cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cũng chỉ có thể tự mình an ủi chính mình, an ủi Chu Tử Chu Bích.



Chu Tử ngẫm lại cách bà nội Chu lão thái làm người, bà lão này thật là bất công đến cực điểm, hận không thể gả cô út Chu Tứ Mỹ cho hoàng đế luôn ấy chứ, tất nhiên hy sinh luôn luôn không thể là ai khác ngoài cháu gái ruột, mà phụ thân của mình lại là con trai nổi danh hiếu thảo, cái gì cũng nghe bà nội.



Nàng vội vàng nói với mẫu thân: "Mẹ, mẹ giữ bọn con lại, đừng để bà nội bán hai tỷ muội bọn con cho kỹ viện!"



Chu đại tẩu rùng mình, không kịp trách cứ nữ nhi nói ra từ "Kỹ viện" không sạch sẽ, đã vội nói: "Không đâu! Sao bà nội lại có thể như vậy! Nếu bà ấy có ý nghĩ đó, mẹ liền, mẹ liền liều mạng với bà ấy!"



Ba mẹ con đều lo sợ bất an đứng ngồi không yên, mà Chu Đại Lang vẫn chưa chịu về nhà.



Dưới ánh đèn, Chu đại tẩu nhìn Chu Tử Chu Bích, trong lòng co rút đau đớn, khổ không nói nổi: luôn luôn tự hào mình đã sinh hai cô con gái ngoan hiền như vậy, không nghĩ tới lại bị mẹ chồng nhẫn tâm ác độc để mắt tới!



Chu Tử bình tĩnh suy nghĩ, vội vàng nới với mẫu thân: "Mẹ, nếu sự việc không thể vãn hồi, mẹ nhất định phải kiên trì, thà rằng bán ít đi một chút bạc cũng chỉ bán bọn con làm nha hoàn, không nên bán hai tỷ muội bọn con vào kỹ viện!"



Chu đại tẩu tâm hoảng ý loạn, ôm lấy hai nữ nhi liên tục đồng ý.



Chu Bích không biết "Kỹ viện" là gì, nhưng cũng mông mông lung lung biết đó không phải là nơi tốt, nước mắt sớm chảy đầy mặt.



Chu Tử ôm muội muội, rúc vào trong lòng mẫu thân, nước mắt cũng không tự chủ được mà chảy ra.



(1) rau tể thái: vị thuốc có tính hàn, dùng để hạ nhiệt….



(2) tứ hợp viện: loại mô hình nhà ở có 4 dãy quay thành hình vuông hoặc chữ nhật, giữa có sân chung. Trong tứ hợp viện chia thành: nhà chính, nhà kề (3), …



(4) hồi hương: một hương liệu trong ngũ vị hương





(2), (3)