Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 224 : Lộ chí lớn, Lục Hà thoát thân

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Vừa qua mười lăm tháng tám, thời tiết lập tức trở nên vô cùng dễ chịu. Ban ngày không nóng, ban đêm không khí lại mát mẻ thoải mái, ngủ rất ngon, Chu Tử xem hành trình lần này như một chuyến du lịch, vô cùng hưởng thụ. Ban ngày nàng ngắm phong cảnh một chút may vá một chút, tâm sự với Lục Hà Ngân Linh Hồ ma ma; buổi tối ngủ sớm tâm sự với Chu công, ngủ một giấc dài đặc biệt ngon; buổi sáng đều dậy thật sớm, nhìn mặt trời mọc ngắm phong cảnh gột rửa nội tâm.



Cho đến khi bọn họ đi thuyền vào mùa nhạn bay về núi (mùa thu), Hồ ma ma luôn miệng khen dung nhan nàng kiều diễm sắc mặt hồng hào.



Hồ ma ma không thích nói chuyện, nhưng luôn để ý những việc nhỏ, nấu ăn rất ngon, ngày ngày cho nhóm Chu Tử, Lục Hà ở trên thuyền mở mang khẩu vị.



Ngân Linh không thích nói chuyện, luôn trầm mặc ngồi một chỗ, nhưng ánh mắt rất nhanh nhạy, một khi có việc gì đều làm trước hết.



Cũng không lâu lắm, Chu Tử đã cảm thấy mình và Lục Hà hình như được chăm sóc như chủ tử. Nàng sợ người ta nói mình được cưng chìu mà sinh kiêu ngạo, tìm cơ hội kín đáo nói rõ với Hồ ma ma cùng Ngân Linh, cũng nhấn mạnh rằng thân phận của mình và Lục Hà dều là nha đầu.



Ngân Linh không nói gì, cúi đầu nhàn nhạt mỉm cười. Hồ ma ma cũng cười nói: "Cô nương chớ lo, ta và Ngân Linh đều đang làm việc mình nên làm!"



Chu Tử cũng không nói thêm nữa, bất quá chuyện có thể làm thì đều tận lực làm trước. Thà rằng mình bận rộn, cũng không nguyện ý mở miệng làm phiền người khác.



Lục Hà lại là loại người rất biết hưởng thụ, thản nhiên chấp nhận phục vụ của Hồ ma ma và Ngân Linh, hơn nữa nếu việc Hồ ma ma và Ngân Linh làm có chỗ nào không vừa ý, nàng ta cũng rất tự nhiên mà chỉ ra. Dĩ nhiên Hồ ma ma và Ngân Linh cũng rất nghe lời tận lực khiến nàng hài lòng.



Chu Tử âm thầm khuyên Lục Hà: "Mọi người đều là nô tỳ, tội gì mà sai bảo người ta!"



Ngược lại Lục Hà cười nhạo nàng ánh mắt thiển cận kiến thức ngắn, nói ra một ít đạo lý: "Bây giờ mặc dù ngươi chỉ là nha hoàn thông phòng của Vương Gia, chỉ bằng sủng ái của Vương Gia với ngươi, chỉ cần ngươi không phạm sai lầm lớn, nắm chặt lấy Vương Gia, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ lên làm di nương, nếu như cố gắng tranh dành, không chừng tốt số còn có thể lên làm trắc phi, hừ, ngay cả cái vị trí kia cũng chưa chắc là không thể!"



"Vương Gia là hoàng tử thứ ba của hoàng thượng nắm binh quyền trong tay, mẹ đẻ lại là Hoàng quý phi chỉ đứng dưới hoàng hậu, nhà ngoại lại giữ quyền cao chức trọng trong triều nếu như một ngày kia Vương Gia. . . . . . Với dung mạo của ngươi mà nghĩ, chẳng lẽ vị trí của ngươi lại không hơn một cung phi ?"



"‘Nữ nhân nhà nghèo, chớp mắt thành người bề trên’, ai nói chuyện này không thể xảy ra? Chẳng lẽ đầu thai vào trong bụng người nhà giàu thì chắc chắn sẽ thành người giàu? Chẳng lẽ chỉ vì chúng ta xuất thân thấp hèn mà luôn bị người khác nô dịch lấn áp?"



"Ta không tin vào số mệnh này!"




Chu Tử vừa mở mắt, phát hiện Lục Hà cùng ngủ một khoang với mình đã mặc quần áo tử tế, lấy hành lý đang muốn đi ra ngoài.



"Lục Hà ——"



Lục Hà thấy Chu Tử tỉnh, đặt túi đồ xuống, lại gần nói: "Chu Tử, ta phải đi!"



Chu Tử hơi trầm ngâm: "Chờ một chút!"



Nàng rút ra hai tờ ngân phiếu đã sớm chuẩn bị trước từ túi tiền bên cạnh gối đầu đưa cho Lục Hà: "Trên người phải mang theo chút bạc phòng thân!"



Lục Hà nhận bạc, không nhiều lời, cúi xuống ôm Chu Tử.



Chu Tử theo ra ngoài.



Lúc này chính là nửa đêm, chỉ thấy bên bờ đông nghẹt người dắt ngựa, nhưng lại rất tề chỉnh kỷ luật, chút âm thanh cũng không có.



Trên một chiếc thuyền khác bên cạch cũng có người đi ra, bước nhanh lên boong thuyền, nhảy lên thuyền về phía Chu Tử. Bên này Lục Hà sớm nhào tới, người nọ đỡ lấy Lục Hà nhảy khỏi thuyền.



Chu Tử đứng trên boong thuyền nhìn những người đó nhanh chóng lên ngựa rời đi.



Đưa Lục Hà đi xong, Chu Tử quay người lại, phát hiện Ngân Linh đứng ở sau lưng nàng, lúc đầu sợ hết hồn rồi mới thở ra một hơi nói: "Ngân Linh, ngươi đứng đây làm ta sợ muốn chết!"



"Cô nương, trở về ngủ tiếp một lát đi, trưa ngày mai sẽ đến kinh thành!"