Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 228 : Rõ chân tướng, cả người căm hận
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Triệu Hùng và Ngân Linh cùng nhìn nhau, nghĩ rằng e là vị Chương công tử này muốn nói một chút chuyện nhà của Chu Tử với Chu Tử. Triệu Hùng đứng lên nói: "Chu Tử cô nương, ta và Ngân Linh đợi ở bên ngoài nhé?" Ngân Linh cũng đứng lên.
Lúc này tâm Chu Tử loạn như ma, chỉ gật đầu một cái, cũng không nhiều lời.
Triệu Hùng và Ngân Linh ra khỏi phòng, đóng cửa đứng ở hành lang ngoài cửa chờ đợi.
Mặc dù trong lòng Chu Tử vẫn đang an ủi mình, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, không có việc gì đâu, nhưng tay để lên bàn của nàng đã bắt đầu run khẽ.
Lúc này người hầu trà đã dọn trà lên.
Đôi tay Chu Tử bưng ly trà trước mắt lên, muốn uống một ngụm trà để bình tĩnh lại.
Chương Kỳ thấy nàng bưng cốc nước trà trong veo màu lục thì hơi nhộn nhạo, hắn đưa tay ra, lấy cái chén trong tay Chu Tử, đặt lên mặt bàn: "Nước trà vẫn còn nóng lắm!"
Hắn ngưng mắt nhìn Chu Tử, chậm rãi nói: "Sau khi ngươi rời Độc huyện, ta cũng đến Kinh Thành, thật nhiều năm chưa trở về. Năm ngoái về nhà ăn tết, mới nghe nói chuyện nhà của nàng. Mùa hè năm thứ hai sau khi nàng đi, cha nàng mắc bệnh thổ tả, ngay đêm đó liền mất đi. Mẫu thân nàng mang theo muội muội cùng đệ đệ Chu Thanh của nàng sống qua ngày, bởi vì cuộc sống khó khăn, bà nội nàng liền làm chủ, bán muội muội Chu Bích của nàng đi. Sau đó, bà nội của nàng lại làm chủ, để mẫu thân nàng tái giá, nghe nói là đi đến xứ khác, không còn tin tức."
Chương Kỳ nhìn mặt nàng tái nhợt trong nháy mắt, đôi môi khẽ run, cũng có chút không đành lòng. Hắn dừng một chút, không nói tiếp.
Trong nháy mắt nghe được lời đó của Chương Kỳ, đầu óc Chu Tử liền ầm một tiếng, trống rỗng. Nàng ngồi đối diện Chương Kỳ, tuy nhiên lại không nhìn hắn. Ánh mắt của Chu Tử đã không còn tiêu cự.
Chương Kỳ nhìn hai tay Chu Tử quấn vào nhau, trong lòng khổ sở, muốn đưa tay vỗ vỗ nàng, an ủi nàng, tuy nhiên hắn lại không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hai tay hắn bưng cái ly của Chu Tử lên, đưa cho Chu Tử: "Uống chút nước làm ấm người đi!"
Chu Tử máy móc nhận lấy cái ly, uống một hớp, một luồng nhiệt theo cổ họng đi xuống, kích thích dạ dày nàng đau nhói, trái tim của nàng cũng thình thịch thình thịch đau thương: "Tiểu đệ của ta. . . . . . tên hắn là. . . . . . Chu Thanh?"
Chương Kỳ gật đầu một cái, con ngươi dịu dàng mang theo sầu lo nhìn Chu Tử.
"Bây giờ Chu Thanh đang ở đâu?" Khóe miệng Chu Tử nhếch lên, tạo ra một nét cười lạnh lẽo, "Bà nội ta chắc sẽ không không công mà nuôi hắn chứ?!"
Chương Kỳ thở dài một hơi: "Gã sai vặt nhà ta nói, ngay cả vào đêm tái giá, mẹ nàng cũng không thì thào được một lời, tiểu đệ của nàng vẫn chưa tới hai tuổi, bởi vì không ai trông nom, được Tam thúc của nàng mang theo rời quê kiếm sống ——"
Hắn nhìn thấy đôi mắt Chu Tử đỏ lên cùng nước mắt tràn mi, cũng không nói được nữa.
Chu Tử cúi đầu lau lau nước mắt, sau đó nói: "Không biết hiện nay ông bà nội và cô út nhà ta ra sao rồi?"
Sắc mặt của Chương Kỳ thật nặng nề: "Cô út của nàng hiện là vợ bé bên ngoài của cha ta, sống ở một tòa nhà ở trên huyện phía Tây đường cái, ông bà nội nàng cũng qua ở cùng!"
Chu Tử vừa nghe, trong lòng kiên định lại, lấy khăn ra cúi đầu lau khô nước mắt, sau đó mới nói: "Ngươi có nghe nói muội muội và mẹ ta bị họ bán đến đâu không?"
Chương Kỳ nói: "Ta từng hỏi thăm, muội muội nàng bị một người thương hành (thương nhân đi mua bán khắp nơi) mua đi, hình như người đó họ Vũ; mẹ nàng thì nghe nói là đến Bắc Cương (vùng biên giới phía Bắc)."
Sau khi Chu Tử và Triệu Trinh ăn mì xong, lúc cầm khay chén đũa đưa ra cửa viện, đụng phải hai vị văn sĩ trung niên được Triệu Anh đưa tới.
Chu Tử mới vừa trở lại nội viện, liền bị Triệu Anh gọi vào trong thư phòng.
Thì ra hai vị này có tên là Thánh thủ Đan Thanh.
Triệu Trinh dặn dò một câu: "Chu Tử, mô tả cặn kẽ tướng mạo của mẫu thân, muội muội cùng Tam thúc nàng cho Cổ tiên sinh và Trương tiên sinh."
Sau đó liền nằm trên ghế dựa sau tấm bình phong, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Bây giờ đã sắp hết giờ hợi, mà hai canh giờ sau hắn sẽ phải đến giáo trường (khu huấn luyện binh sĩ) duyệt binh tuyên thệ dẹp loạn rồi!
Trong lòng hắn nghĩ tới lời phải nói khi đứng trên giáo trường điểm tướng duyệt binh, rất nhanh mắt có chút mông lung.
Chu Tử cẩn thận mô tả cho hai vị này vẽ mấy tấm chân dung, phát hiện là rất giống, lúc này mới nhè nhẹ gật đầu, cũng hành lễ cảm ơn Cổ tiên sinh và Trương tiên sinh.
Đang lúc ấy thì, trong bình phong truyền ra giọng nói đầy vẻ buồn ngủ của Triệu Trinh: "Giao tranh vẽ cho Triệu Anh, sau khi đóng dấu thì bảo Khoái mã đưa đến tất cả các châu phủ, lệnh cho bọn họ cùng nhau tra xét, treo giải thưởng cực lớn!"
Trong thư phòng rất nhanh chỉ còn lại Chu Tử cùng Triệu Trinh ngồi trên ghế dựa.
"Vương Gia, vào phòng ngủ một lát đi!"
Lúc Triệu Trinh đứng dậy, miếng sắt của áo giáp trên người có chút va chạm, phát ra âm thanh "loảng xoảng". Chu Tử tiến lên đỡ hắn, không biết thế nào, lỗ mũi lại xót xa, nàng hít mũi một cái mới nói: "Cả áo giáp cũng không kịp cởi, ngày mai còn phải dậy sớm như thế, hoàng thượng xem chàng thành đội cứu hỏa rồi!"
Hình như Triệu Trinh đang suy nghĩ gì đó, không nói gì, chỉ ôm Chu Tử, đem sức nặng thân thể dời một phần lên trên người Chu Tử, sau đó cười nhẹ nói: "Không phải còn có nàng chia sẻ giúp ta sao!"
"Không phải còn có nàng chia sẻ giúp ta sao" —— Chu Tử lặp lại những lời này, cuối cùng, trên mặt có nụ cười thật lòng đầu tiên của hôm nay, mang theo chút vẻ làm nũng nói: "Nô tỳ có thể giúp gì cho chàng chứ? Giúp chàng tiêu tiền sao?"
Triệu Trinh nhìn nàng cười có chút ngây thơ đáng yêu, nhớ tới những đồ vật mới sắp xếp trong phòng kia, trên mặt không tự chủ được mỉm cười —— tốn tiền mua những thứ đồ ngổn ngang này về, aizzz, thưởng thức của Chu Tử, thật lòng không dám khen tặng mà!
Chu Tử thấy Triệu Trinh mỉm cười, trên mặt cũng có chút ửng đỏ: "Không hiểu làm sao! Nô tỳ nghĩ gỗ trầm hương cùng gỗ hoa lê nghe đều là hương hương . . . . . ."
"Nàng muốn xài tiền thế nào thì cứ xài, ta có rất nhiều bạc!"
Đến cửa phòng ngủ, Triệu Trinh buông lỏng Chu Tử ra, đi vào, đứng trước giường bằng gỗ hoa lê khắc hoa hải đường xung quanh mà Chu Tử mới mua, vỗ nhẹ xuống cạnh khắc hoa, thật lòng thật dạ ca ngợi, "Giường này mua tốt lắm!"
Chu Tử ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, đỏ ửng trên mặt mới vừa lặn xuống lại trở về rồi.