Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 331 : Quay đầu ba lần, thương nhân động tâm

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Cũng như Triệu Trinh, khi Quý Phi nương nương ban thưởng cho người, mắt cũng không thèm chớp, vẻ mặt đều lạnh lùng như nhau, nhưng Chu Tử đang quỳ nghe thái giám tuyên đọc, trong lòng có chút rung động. Quý Phi nương nương thật sự ban thưởng quá nhiều.



Cao đại phu nhân phải phân chia theo từng nhóm như các loại đồ cổ, ngọc khí (đồ vật bằng ngọc), các loại tơ lụa vải vóc.



Ban cho Chu Tử đều là đồ trang sức bằng đá quý, bằng vàng ngọc cùng các loại tơ lụa, gấm vóc và lụa mỏng in hoa mềm mại màu sáng trắng.



Trong lòng Chu Tử hiểu rất rõ, những thứ trang sức bằng đá quý, bằng vàng ngọc kia là ban thưởng cho mình, còn những thứ như tơ lụa, gấm vóc và lụa mỏng in hoa phía sau đại khái là muốn mình may quần áo cho Triệu Trinh



Sau khi ban thưởng xong, Cao Quý phi được các cung nữ dìu vào hậu điện thay quần áo, Chu Tử theo Cao đại phu nhân chờ ở chánh điện. Cao phu nhân hoàn toàn coi thường không thèm quan tâm đến nàng, nàng cũng không chủ động nói chuyện, trong chánh điện nhất thời an tĩnh.



Chu Tử chán muốn chết, lại không dám lộn xộn, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn khắp nơi, nhìn vào trong sân. Trong sân của Thanh Vân điện không có các loại hoa hoa cỏ cỏ, mà chỉ có cổ tùng (thông già) xanh ngắt một màu. Thân cổ tùng rất to, không biết đã sống trong vườn ngự uyển này bao nhiêu năm, thấy được bao nhiêu chuyện vui buồn tan hợp.



Mặt đất dưới tán cây phủ một lớp xanh thẫm thật dày, không ai đi lại nên mọc đầy rêu xanh. Nghĩ rằng khi Triệu Trinh còn bé từng ở đây chạy nhảy vui đùa, trong lòng Chu Tử có một niềm vui sướng nhỏ nhoi, đây là nơi hắn từng chơi đùa khi còn bé đó!



Đúng lúc ấy thì một đại cung nữ tới gọi Chu Tử vào.



Chu Tử đi theo nàng ta vào hậu điện.



Quý phi nương nương trong trẻo lạnh lùng ngồi trên giường gấm, mắt phượng giống Triệu Trinh như đúc nhìn chằm chằm vào Chu Tử, một lúc sau mới nói: “Nghe nói Trinh nhi rất sủng ái (yêu chìu) ngươi, đã như vậy, ngươi cũng phải tận tâm, thay bổn cung chăm sóc hắn cho thật tốt.”



Bà dừng lại một chút, mới nói tiếp bằng giọng điệu chậm chạp tựa như nhấn mạnh từng từ: “Nên nhớ, đừng quyến rũ để xin ân sủng, không lôi kéo để hắn trêu chọc những nữ nhân không đứng đắn…….Đợi sau khi đại hôn suông sẻ, tự bổn cung sẽ ban thưởng cho ngươi, nếu không…..”



Tay của bà nhẹ nhàng khẽ động, lò sưởi nhỏ bằng bạch ngọc khắc hoa văn trong tay trượt xuống đất, phát ra tiếng "Đinh đang đang" giòn vang, bể thành từng mảnh vụn.



Chu Tử vội quỳ xuống: "Nô tỳ thề trung thành với nương nương và Vương Gia."



Sau khi xuất cung, ngay cả nhìn mặt Chu Tử, Cao đại phu nhân cũng không muốn, trực tiếp dặn dò Doãn ma ma đi theo phía sau lên xe đưa Chu Tử cùng Ngân Linh trở về.




Mười ngày sau, phường Chí Thiện ở trung tâm thị trấn của Độc huyện, tại cửa hàng ngọc khí Chương Phúc Ký nổi danh của Đại Kim.



Ông chủ của Chương Phúc Ký là Chương lão Tam ưỡn bụng chậm rãi khoan thai lắc lư ra khỏi Chương Phúc Ký, theo sau là gã sai vặt A Hân.



Mấy năm nay Chương lão Tam ít khi rời khỏi Độc huyện, buôn bán bên ngoài đều do con trai độc nhất của lão là Chương Kỳ phụ trách, càng buôn bán càng lớn, bụng của Chương lão Tam cũng cứ thế mà tròn theo. Khuôn mặt vốn dĩ gầy teo cũng biến thành trơn nhẵn bóng loáng.



Hiện nay hắn: buôn bán thịnh vượng, gia cảnh thịnh vượng, con cái hiếu thuận, hoa đào rực rỡ, trong nhà trừ thùng dấm chua ‘hoàng kiểm bà’ (phụ nữ có chồng, đã luống tuổi; ý mỉa mai) không khỏi có chút khiến người ta không ưa nổi ra, cuộc sống quả thực rất hoàn mỹ.



Mặc dù Chương lão Tam rất háo sắc, nhưng lại luôn yêu thương các con, nhìn cách hắn xem con trai Chương kỳ và con gái Chương Mai như vật quý quan trọng nhất, luôn coi trọng con trai Chương kỳ và con gái Chương Mai, khiến vợ lớn như Mạc thị cũng dễ dàng tha thứ.



Năm ngoái hắn có một người tiểu thiếp xinh đẹp nhưng lại không dám mang về nhà, nên mua một tòa nhà trên đường cái phía Tây an bày cho nàng ta, mà mình thì mỗi ngày đều phải về nhà trình diện, vì sợ nàng ta còn trẻ cần phải trông chừng, lại không chịu nổi cảnh nàng ta khóc sướt mướt, cho nên dù rất ghét mụ tú bà Chu lão thái - mẹ của nàng ấy, vẫn phải nhận bà ta về ở cùng với nàng.



Hôm nay, Chương Mai đã gả cho phú thương Lâm gia ở thành Uyển Châu báo có tin vui, Mạc thị liền đến thành Uyển Châu thăm Chương Mai, hắn liền nhân dịp đến chỗ ngoại thất (vợ bé) Chu Tứ Mỹ trên đường cái phía Tây khoái hoạt vài ngày.



Chương lão Tam đang rất vui thích, chợt một làn gió thơm thổi đến, một thân thể mềm mại đụng vào hắn, hắn lập tức ra tay, cho ôn hương nhuyễn ngọc vịn vào. Định thần nhìn lại, thì ra là một tiểu nương tử diện mạo vô cùng xinh đẹp, lúc này mặt đang đỏ bừng vén áo cúi đầu thi lễ: “Vị ca ca này, nô gia (thiếp) thất lễ rồi!”



Chương lão Tam béo tròn thành cái dạng này --- đến từng tuổi này rồi mà còn có người gọi hắn là ca ca, điều này cho thấy hắn vẫn còn phong thái ngọc thụ lâm phong khiến người ta mê loạn đó nhe!



Lúc này hắn chỉ lo ngây ngô nhìn tiểu nương tử xinh đẹp, hơn nửa ngày mới bừng tỉnh đáp lễ, nói : “Không sao cả, không sao cả!”



Vị tiểu nương tử dùng ống tay áo che lại khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, xoay người muốn đi, rồi lại quay đầu nhìn Chương lão Tam một cái, lên tiếng khẽ mắng nha hoàn thô kệch theo sau: “Tử Trúc, sao ngươi không nhìn đường cho tốt, hại ta đụng phải vị ca ca này !”



Lông mày ánh mắt râu ria của Chương lão Tam đều cười: "Không sao không sao!"



Vị tiểu mỹ nhân dùng tay áo che khuôn mặt đi đến phía đối diện, ngay khi đến cầu thang, tiểu thiếu nữ xinh đẹp lại nhẹ nhàng quay đầu liếc mắt, chạm vào tầm mắt của Chương lão Tam, nàng xấu hổ cúi đầu, vén làn váy đi lên lầu, rất nhanh liền biến mất khỏi cầu thang.