Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 338 : Nhịn nửa năm, Vương gia ra oai

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Làm người lớn cũng không nói lời trẻ con, Triệu Trinh xuống giường, sải bước đi tới, đưa tay nắm tay Chu Tử, vừa muốn kéo lên giường, lại phát hiện tay chạm vào lạnh như băng. Hắn có chút kinh ngạc, lại dùng lực nắm lấy, phát hiện tay Chu Tử thật sự lạnh như băng. Triệu Trinh vung tay kéo Chu Tử đến gần, ngồi xuống mép giường, lại sờ cổ tay Chu Tử, phát hiện cũng lạnh lẽo. Triệu Trinh thấy Chu Tử mặc quần áo có chút mỏng manh, trong lòng khẽ đau nhói, im lặng không lên tiếng kéo Chu Tử vào ngực, mặt kề sát lên mặt của Chu Tử.



Mặt của Chu Tử lạnh như băng, mặt của hắn lại nóng như lửa, một lạnh một nóng, cứ như vậy kề sát chặt chẽ với nhau .



Một lúc lâu sau, Triệu Trinh đặt Chu Tử lên giường, đưa tay cởi giày của nàng, lại cởi áo khoác của nàng, sau đó đẩy ngã Chu Tử, kéo chăn đắp kín người Chu Tử, lúc này mới hỏi: "Tại sao trong phòng lại không đốt lò sưởi?"



Mắt to của Chu Tử chớp chớp, nhưng không lên tiếng.



Nàng không biết nên nói thế nào.



Một là từ nhỏ nàng bị lạnh thành quen, thật không cảm thấy có gì quan trọng; ngoài ra chính là vì hai vị biểu tiểu thư đang quản lý mọi việc trong phủ, mình có thể chạy đến nói "Biểu tiểu thư, trong phòng ta không đốt lò sưởi!" sao? Tự chuốc lấy mất mặt thôi!



Chu Tử nhìn sắc mặt Triệu Trinh một chút, sợ hắn nghi ngờ, vội nói: "Trước giờ nô tỳ vẫn vậy, đến mùa đông cả người đều lạnh, có lúc ngủ thẳng đến sáng mà chân vẫn còn lạnh như băng!"



Triệu Trinh không nói thêm gì nữa, vươn tay vào dưới chăn, cầm lấy chân Chu Tử, phát hiện chân cũng giống như tay, đều lạnh như băng.



Chân Chu Tử đột nhiên bị bàn tay ấm áp của Triệu Trinh nắm lấy, hơi ngứa ngáy, vội nhẹ nhàng đạp một cái: "Đừng sờ, nhột!"



Triệu Trinh mò càng hăng say, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn chân nàng.



Chu Tử cảm thấy tê ngứa từ lòng bàn chân lan lên trên, chạy thẳng đến xương sống, không khỏi vừa cười vừa giẫm đạp giằng co.



Triệu Trinh ngẩng đầu nhìn Chu Tử, phát hiện sắc mặt nàng ửng đỏ, một đôi mắt đen trắng rõ ràng long lanh ngấn nước, đôi môi đầy đặn đỏ tươi, khẽ thở hổn hển.



Chu Tử thấy hắn yên tĩnh trở lại, cũng nhìn chằm chằm vào hắn, cảm thấy mắt phượng trong suốt của hắn giống như hai đầm nước mùa thu, có chút dập dờn gợn sóng, khiến người khác không tự chủ được mà muốn đắm chìm trong đó.



Bên dưới của Triệu Trinh cứng rắn đến phát đau, hắn với tay cởi bỏ y phục của mình, trần trụi ngồi ở mép giường, phía dưới cứng rắn dựng thẳng, kéo tay Chu Tử ra ngoài, đặt lên trên vật của mình.



Tay Chu Tử vuốt nhè nhẹ, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa cứng, nàng thật có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy Triệu Trinh trần truồng ngồi ở đây cũng rất quái dị.
Nội viện Tùng Đào Uyển - nơi Triệu Trinh ở chỉ có hai nha hoàn —— Chu Tử và Ngân Linh.



Ngân Linh có vẻ mơ mơ màng màng, bộ dạng cũng bình thường, nhưng hai vị tiểu thư cũng đã tận mắt thấy Ngân Linh làm một việc vĩ đại —— một tay nàng ta có thể giúp người làm vườn nhổ một gốc cây hòe mọc hoang có thân to bằng một vòng ôm.



Ai mà dám trêu chọc nữ Đại Lực Sĩ chứ?



Muốn bóp cũng nên chọn quả hồng mền, vậy cũng chỉ còn lại nha đầu thông phòng của Triệu Trinh - Chu Tử.



Hết lần này đến lần khác Chu Tử vẫn luôn thật khiêm tốn, mặc dù được cưng chìu, nhưng lại tuyệt không bướng bỉnh, y phục trên người cũng rất bình thường, rất ít đeo đồ trang sức đáng tiền, bình thường cũng rất ít lời, ngáng chân thì nàng cũng chỉ tiếp nhận, ngay cả phản kháng cũng không có. Triệu Trinh không ở trong phủ, nàng liền như con rùa rút đầu trốn trong Tùng Đào Uyển, ai cũng không thể tự tiện đi vào kéo nàng ra ngoài.



Hai vị biểu tiểu thư đều do cao thủ trạch đấu (đấu đá trong nhà) bồi dưỡng ra, nhưng ở vương phủ này, dù có vô số thủ đoạn trấn áp trừng trị nha hoàn thiếp thất, cũng không có chỗ để phát huy, quả thực là anh hùng không có đất dụng võ!



Rốt cuộc hôm nay các nàng cũng nắm bắt được cơ hội.



Buổi trưa hôm qua biểu đệ Vương gia quay về vương phủ, lại bị tiện tỳ Chu Tử này lôi kéo vào Tùng Đào Uyển, ở đó một ngày một đêm, ăn cơm trưa xong mới vào cung.



Ở vương phủ, hai vị biểu tiểu thư không tìm được kẻ dưới có thể dùng, không thể làm gì khác hơn là phái nha hoàn của mình theo dõi. Sau khi biết Triệu Trinh đã rời vương phủ, các nàng tận dụng triệt để, gọi Chu Tử qua.



Chu Tử đứng ở giữa chánh phòng, ánh mắt của nhị biểu tiểu thư và tứ biểu tiểu thư đều sắc như một thanh dao cạo, hung hăng quét qua toàn thân từ đầu đến chân nàng.



Cuối cùng, hai người bọn họ cũng cảm thấy trạng thái hôm nay của Chu Tử xem ra không được tốt lắm.



Mặc dù Chu Tử ăn mặc chỉnh tề mặt mày sạch sẽ, nhưng khi nhìn tỉ mỉ, sẽ phát hiện mí mắt nàng hơi sưng, đôi môi cũng hơi sưng, sắc mặt cũng tái nhợt.



Tứ biểu tiểu thư là cô nương chưa lấy chồng nên không hiểu những thứ này, nhưng nhị biểu tiểu thư đã từng gả cho người nên nhìn ra được, cảm thấy trên người Chu Tử tản mát ra một loại hơi thở kỳ dị —— nhìn ra là đã cùng nam nhân hoan ái, hơn nữa tuyệt đối còn quá độ!



Việc này khiến mặt nàng không khỏi bắt đầu đỏ lên.