Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 340 : Gan hơn trời, Chu Tử la lối om sòm

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Triệu Trinh bị Chu Tử đẩy ngã lên giường, đầu óc nhất thời không kịp xoay chuyển, mắt phượng híp lại, có chút sương mù nhìn Chu Tử. Chu Tử vén váy, hào phóng cưỡi lên trên người hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.



Triệu Trinh nhìn khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của nàng, trong lòng rối loạn, vật phía dưới đã tự chủ trương rục rịch ngóc đầu dậy.



Chu Tử cúi người xuống, bĩu môi hôn Triệu Trinh.



Đây là lần đầu tiên Chu Tử chủ động với chuyện trong phòng, quả thật khiến Triệu Trinh ý loạn thần mê, không biết lúc này là lúc nào.



Nhất thời xong chuyện, Chu Tử từ trên người Triệu Trinh lăn xuống, làm ổ trong ngực Triệu Trinh. Hơi thở của Triệu Trinh dần dần bình ổn lại, tay phải đưa đến trước ngực Chu Tử, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp quả anh đào nhỏ trước ngực Chu Tử.



Chu Tử nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đây là lúc tính cảnh giác của Triệu Trinh buông lỏng nhất, liền cố gắng làm bộ như con chim nhỏ, nghiêng người gối đầu lên cánh tay Triệu Trinh, "dịu dàng" tranh công: "Hôm nay nô tỳ lợi hại không?"



Triệu Trinh mới từ chín tầng mây rơi xuống, thân thể đang buồn ngủ, mắt cũng nheo lại, như ngủ như không: "Ừ."



"Sau này còn muốn nô tỳ như vậy nữa không?"



"Muốn."



"Nô tỳ còn có nhiều kiểu mới nữa, có nguyện ý nếm thử hay không?"



"Nguyện ý."



Mắc câu! Chu Tử mừng rỡ, giọng điệu càng quyến rũ như sắp chảy thành nước: "Khế, ước, bán, thân, của nô tỳ để ở đâu?"



"Không nói cho nàng!" Giọng của Triệu Trinh lập tức trở nên rất tỉnh táo.



Chu Tử bị dọa phải ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn.



Dưới ánh nến, trong đôi mắt đen của Triệu Trinh như có ngàn vạn ánh sao, trong suốt lóe sáng, khóe miệng hơi vểnh, hai cánh tay ung dung thong thả tựa ở dưới đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Tử.



Chu Tử biết quỷ kế bị vạch trần, xấu hổ thành giận, kéo chăn một cái, chui vào co thành một khối, để lại Triệu Trinh một mình sung sướng.



Triệu Trinh mỉm cười một lát, cảm thấy Chu Tử thật sự là quá biết làm người ta vui vẻ, ngồi dậy, dùng sức đào Chu Tử từ trong chăn ra, đặt lên đùi hỏi: "Nàng thật sự còn có rất nhiều kiểu mới?"



Chu Tử đang quấn trong chăn yên lặng thương tiếc kế hoạch thất bại của mình, cố gắng vượt qua xấu hổ bị Triệu Trinh dễ dàng vạch trần, lập tức bị lôi ra ngoài, rất không vui lòng, vặn vẹo vặn vẹo lại vặn vẹo, cuối cùng vặn vẹo đến nổi đưa cái ót cùng phần lưng của mình về phía Triệu Trinh.




Chu Tử sờ một cái, phát hiện đây không phải là áo quần bình thường. Lại tỉ mỉ xem xét một hồi, mới hỏi: "Da chồn sao?"



"Ừ, " Triệu Trinh lộ vẻ nghiêm trang, "May thành như vậy, ai cũng không nhìn ra là da chồn!"



Chu Tử vuốt ve áo tơ mỏng vạt nghiêng màu trắng trong tay, cảm thấy mắt có chút chua xót, giống như cảm giác khi ăn Mù-Tạc.



Nàng cúi đầu không lên tiếng.



Đang lúc ấy thì Hồ ma ma ở bên ngoài nói: "Vương Gia, canh tránh thai đến rồi."



"Bưng vào đây đi!"



Hồ ma ma mang theo một tiểu nha đầu bưng một chén canh tránh thai vào, sau đó đồng loạt lui ra ngoài.



Chu Tử nhìn canh tránh thai nóng hổi, cầm quần áo da chồn Triệu Trinh cho mình trong tay, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.



Triệu Trinh thấy nàng không động đậy, cho là nàng sợ nóng, bưng chén thuốc lên nếm thử một miếng, cảm thấy ấm áp vừa phải, liền nói: "Mau uống đi!"



Chu Tử chỉ bất động, trong miệng lẩm bẩm: "Thân thể nô tỳ vốn hàn, canh tránh thai này. . . . . ."



Triệu Trinh há mồm, vừa muốn giải thích, nhưng cảm thấy phiền toái muốn chết, cuối cùng trăm ngàn lời nói hóa thành một câu: "Uống....uố...ng!"



Nước mắt Chu Tử rất nhanh trào ra, nàng dụi dụi lung tung, không lựa lời bắt đầu lên tiếng phê phán Triệu Trinh: "Lần nào chàng cũng bắt nô tỳ uống canh tránh thai, sao chàng không tự mình uống? Nhất định chàng biết canh tránh thai rất hàn, không tốt cho thân thể, mới cố ý, đúng không? Nếu tương lai nô tỳ mắc bệnh, chàng càng cao hứng, có đúng không? Chàng. . . . . ."



Với việc Chu Tử lớn mật và không phân rõ phải trái, vừa mới bắt đầu Triệu Trinh trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn Chu Tử la lối om sòm; sau khi há hốc mồm, muốn giải thích, lại cảm thấy nói rất dài dòng, không thể nào nói rõ, vì vậy lại liền ngậm miệng; cuối cùng, hắn muốn đánh cho Chu Tử một bạt tai để đừng nói nữa, bàn tay cũng giơ lên, nhìn Chu Tử giận đến mặt đỏ bừng một chút, nghĩ đến da nàng mịn màng, dùng sức bóp một cái cũng lưu lại vết bầm, tay nâng lên lại buông xuống.



Đánh lại không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, Triệu Trinh rất bị động, nín nửa ngày, chỉ kìm nén nói ra một câu: "Không muốn nhìn thấy nàng nữa!"



"Ta mới không muốn nhìn thấy chàng!" Lần này Chu Tử không thèm đếm xỉa đến cái gì hết, nếu đã như vậy, chẳng lẽ còn có thể tệ hơn sao, "Chàng đi ra ngoài cho ta!"



"Ra ngoài thì ra ngoài!" Triệu Trinh phẩy tay áo bỏ đi.



Sau khi hầm hừ ra khỏi cửa viện, bị gió lạnh thổi, cái đầu nóng giận cay xè của Triệu Trinh bình tĩnh lại: rõ ràng là phòng của ta, sao người bị đuổi ra ngoài lại là ta?