Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 343 : Âm thầm tranh đấu, huynh đệ hòa hợp

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Sau khi rửa sạch mực đỏ trên ngòi bút lông sói, Chu Tử vẫn chưa trở về phòng, mà đứng sững sờ. Nhị biểu tiểu thư Cao Diễm bất kể là làm chuyện gì, luôn làm thật tốt.



Nội viện trong Tùng Đào Uyển cũng có không ít hoa cỏ. Tùng Đào Uyển vốn lấy cây tùng làm chủ, cái tên lấy ý từ từng đợt tiếng thông reo. Trên con đường đi đến rừng tùng, Cao Diễm cho trồng thêm mấy gốc hoa đào, hoa đào màu hồng phấn nở trong gió đêm, trong không khí lạnh khẽ run lẩy bẩy, đoán chừng vào ngày mai sẽ bị đông lạnh mà ủ rũ.



Chu Tử đã sớm quen với cái rét lạnh của Phương bắc rồi.



Nhưng hoa đào nở sớm này đã quen cuộc sống ấm áp trong nhà kính, làm sao có thể sống được trong gió rét đầu xuân tháng hai chứ?



Triệu Trinh muốn đi tắm, chờ Chu Tử lấy quần áo cho mình, đợi hơn nửa ngày, không thấy Chu Tử vào, bèn bước ra ngoài tìm Chu Tử.



Hắn vừa đi đến cửa chánh đường liền nhìn thấy Chu Tử.



Chu Tử đứng trước một cành đào ở trong sân, hình như đã đứng được một lúc rồi.



Không biết vì sao, Triệu Trinh lại cảm thấy nhìn bóng lưng Chu Tử rất cô đơn, rất hiu quạnh, nhưng lại rất kiên cường.



Hắn đột nhiên có một loại cảm giác, giống như Chu Tử cách mình một khoảng rất xa rất xa, khó có thể tiếp cận, không thể đuổi kịp.



Triệu Trinh đột nhiên cảm thấy rất áp lực, rất khó chịu, hắn bước nhanh đến, từ phía sau ôm chặt lấy Chu Tử.



“Sao vậy?” Chu Tử mỉm cười hỏi.



“Trở về thôi.”



“Ừm.”



Triệu Trinh liền nắm lấy tay Chu Tử, trở vào phòng.



Sau khi trở về phòng, Triệu Trinh thấy tâm tình Chu Tử có chút sa sút, cũng không làm phiền nàng, tự mình đi tìm trung y quần lót linh tinh để đi tắm……..



Hắn có khi nào thì tự mình quan tâm những việc này chứ, bình thường đều do Chu Tử chuẩn bị, vì vậy bất chấp tất cả, mở hộc tủ tùy ý lôi ra mấy món, cầm lấy rồi đi ngay….



Chu Tử vội nói: “Để nô tỳ xem lại một chút!”
Trở lại Tùng Đào Uyển, vừa tới cửa nội viện, Triệu Trinh liền nhìn thấy trong cửa sổ lộ ra ánh sáng. Hắn nhớ đã sắp đến giờ dần rồi, sao Chu Tử còn chưa ngủ?



Triệu Trinh cho Triệu Anh Triệu Dũng lui xuống, tự mình bước vào nội viện.



Vừa vào phòng ngủ, hắn liền nhìn thấy Chu Tử ngồi dưới ánh nến trên ghế quý phi may quần áo, trong lòng lật tức trở nên cực kỳ mềm mại, nhẹ bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh Chu Tử: “Sao còn chưa ngủ?”



Chu Tử ngẩng đầu dịu dàng nhìn hắn: "Nô tỳ muốn may xong bộ trung y này."



Triệu Trinh kề sát vào nhìn, thì ra là một bộ trung y của nam tử bằng lụa trắng, Chu Tử đang thêu một khóm trúc xanh sau cổ áo!



Hắn cầm quần lót lên nhìn, lưng quần cũng thêu một khóm trúc xanh.



Triệu Trinh nhìn khóm trúc xanh này, lại nhìn Chu Tử, trong lòng không khỏi ngọt ngào, cảm thấy Chu Tử thật yêu mình tới cực điểm, cả trên nội y cũng thêu khóm trúc, muốn mình thời thời khắc khắc nhớ đến nàng.



Giọng nói của hắn cũng lập tức trở nên càng thêm dịu dàng: "Hai ta ngày ngày ở cùng nhau, có cần phải đến mức này không?"



Triệu Trinh nghĩ tới khi xong chuyện trong kinh, hắn liền mang Chu Tử trở về Nam Cương, không phải ngày ngày sẽ ở cùng nhau sao.



Chu Tử ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng như sao, lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên má phải: "Nô tỳ muốn làm mấy bộ cho chàng, mấy bộ lúc trước làm cho chàng cũng sắp không thể mặc được nữa rồi."



Triệu Trinh nhất thời cảm thấy vô cùng ấm áp, đầu óc quay cuồng, giống như bay ở giữa không trung, hắn dứt khoát nằm xuống giường nhỏ bên cạnh ghế quý phi của Chu Tử: "Chu Tử, ta ngủ chỗ này chờ nàng."



Chu Tử vội nói: "Để nô tỳ đi lấy gì đó đắp cho chàng!"



Nàng buông công việc trong tay, đến trên giường cầm cái chăn mỏng đi tới, lúc này mới phát hiện Triệu Trinh đã ngủ thiếp đi.



Chu Tử đắp chăn cho Triệu Trinh, ngồi xuống bên người Triệu Trinh, tiếp tục thêu khóm trúc.



Triệu Trinh đã báo tên tuổi của vương phi cùng hai vị trắc phi cho Tông Nhân phủ, ít ngày nữa thánh chỉ tứ hôn sẽ ban xuống.



Những ngày còn lại của Chu Tử không nhiều lắm, nàng muốn làm nhiều thêm vài thứ.