Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 347 : Vì lá thư, bại lộ tung tích

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Nghĩ đến Triệu Trinh sẽ đi, rời khỏi Kim kinh, sẽ cách mình vạn dặm, trái tim Chu Tử liền không khắc chế được mà co rút đau đớn, giống như có một bàn tay, nắm lấy trái tim của nàng, ác ý nhào nặn —— bàn tay này đại khái chính là vị thần vận mệnh! Chu Tử vô cùng khổ sở, quyết tìm niềm vui trong đau khổ, cố gắng tìm ra một điều thật tốt trong việc Triệu Trinh rời khỏi Kim kinh: Triệu Trinh mà đi, không phải mấy cấp dưới của hắn cũng phải theo hắn trở về Nam Cương sao? Vậy chẳng phải khoảng cách đến tự do của mình càng gần sao?



Vừa nghĩ như thế, hình như việc Triệu Trinh rời khỏi thật vẫn còn khá tốt.



Cho dù an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng Chu Tử vẫn mơ hồ đau đớn, làm việc gì cũng có chút không yên lòng.



Nàng phải máy móc làm một chút việc gì đó, ví như việc giặt quần áo, quét sân, chọn món ăn linh tinh gì đó.



Hôm nay, Chu Tử đang quét sân, cô nương Xuân Anh mới quen ở nhà hàng xóm cầm cái khay chứa đồ may vá sang chơi.



Chu Tử đón nàng qua, hai người ngồi dưới cây ngô đồng trong viện cùng nhau thêu thùa may vá. Xuân Anh nhìn chung quanh, từ trong khay đựng đồ may vá lấy ra một phong thư kín đáo đưa cho Chu Tử.



Chu Tử không khỏi nhìn Xuân Anh một cái. Nàng thật không nghĩ tới thì ra Xuân Anh này còn là người đưa tin của Chương Kỳ!



Mượn cớ trở về phòng, Chu Tử mở thư ra xem.



Thì ra ý nghĩ việc Nam An vương rời đi sẽ an toàn hơn, không chỉ Chu Tử nghĩ như vậy, mà hiển nhiên Chương Kỳ cũng nghĩ vậy.



Mười ba tháng năm Nam An vương rời khỏi Kim kinh, mười bốn tháng năm Chương Kỳ liền dặn dò thân tín của mình là người làm Chủng Xuân Lâm, bảo Chủng Xuân Lâm mang một phong thơ về nhà, giao cho muội muội Chủng Xuân Anh, sau đó bảo Chủng Xuân Anh mượn cơ hội qua chơi, giao thư cho Chu Tử.



Trong lá thư này, hắn nói mình phải đến Bắc Cương kiểm tra xem xét cửa hàng mới, muốn mời Chu Tử cùng hắn đến phủ Long Châu thị trấn của thành Long Dương ở Bắc Cương.



Chu Tử xem thư xong, viết một phong thơ trả lời nhờ Chủng Xuân Anh gửi trở về.



Lúc Chương Kỳ nhận được thư, trong lòng không khỏi có chút vui mừng mơ hồ, kèm theo chút mong đợi; sau khi mở lá thư ra đọc xong, trong lòng lại đặc biệt thất vọng.



Hắn vốn cho rằng chỉ cần Nam An vương rời khỏi Kinh Thành, Chu Tử sẽ từ từ thân thiết hơn với mình, ai ngờ Chu Tử vẫn cứ ngăn mình xa ngoài ngàn dặm.
Xuống xe là Vương Tích Trân.



Mặc dù khi còn bé hắn và Vương Tích Trân có quen biết, nhưng kể từ khi hắn mười hai tuổi rời đến Nam Cương, cũng chưa hề gặp lại. Hai người đứng trong Trường Đình hàn huyên mấy câu rồi cũng không còn lời để nói, không khí rất lúng túng.



Đang lúc ấy thì xe ngựa chở Chu Tử đến.



Sau khi Chu Tử từ trong xe xuống, hai mắt Triệu Trinh tỏa sáng, hai mắt thật to trong suốt của Chu Tử tối tăm, cánh môi đỏ tươi ướt át, vạt áo lụa trắng dệt sợi ánh kim buộc lại thật cao, càng tôn lên cao ngất trước ngực, eo nhỏ nhắn được buộc chặt, trái tim của hắn không khỏi nhảy lên. Liếc mắt một cái, hắn liền dời tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với Vương Tích Trân.



Sau khi trở về, hắn mới biết thì ra Chu Tử ghen.



Nghĩ đến khi đó Chu Tử lặng lẽ ghen, lại không dám nói ra, bộ dạng bĩu môi ngủ trên giường quay lưng về phía mình, trong lòng Triệu Trinh thật ngọt, nhưng rất nhanh chút ngọt ngào kia liền biến mất không còn bóng dáng —— đến hôm nay, vẫn không tìm được Chu Tử.



Nếu như tìm được Chu Tử, vậy trước tiên. . . . . . phải đánh Chu Tử một trận trước!



Triệu Trinh trầm mặc đứng đó, yên lặng ảo tưởng sau khi tìm được Chu Tử, sẽ trừng phạt thế nào mới có thể khiến từ đó về sau Chu Tử đàng hoàng sống trong phủ, không dám rời nhà trốn đi nữa.



Triệu Hùng cưỡi ngựa chạy đến, dùng lực ghì ngựa dừng lại bên ngoài Trường Đình.



"Vương Gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"



Triệu Trinh quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn Triệu Hùng.



Triệu Hùng hành lễ rồi sải bước đi vào Trường Đình, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ đã tìm được chỗ ẩn trốn của Chu Tử cô nương."



"Thật?" Triệu Trinh cố gắng đè nén nội tâm kích động xuống, trầm giọng nói, "Ở đâu?"