Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 351 : Chăm sóc khi đau ốm, hiểu rõ tấm lòng

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Bởi vì lần này đi cùng một đội quân, trong cả đội tàu chỉ có một nữ nhân, chính là Chu Tử, cho nên Triệu Trinh không muốn Chu Tử xuất đầu lộ diện, sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên cũng không chuẩn bị y phục cho Chu Tử, chỉ để nàng mặc trung y của mình sống trong khoang, dù sao đang là mùa hạ, thời tiết cũng không lạnh. Thức ăn gì đó cũng đều do hắn tự mình bưng đến.



Lúc này đội tàu chưa đến đất phong của hắn, Triệu Trinh cũng không cần đến mỗi bến tàu là phải dừng lại tiếp kiến quan viên, cho nên thời gian rộng dài thảnh thơi.



Trong một tháng hai người cách xa nhau, quả thật Triệu Trinh đã thành thành thật thật suốt một tháng, nhịn đến nỗi lửa nóng khắp người sắp bùng nổ, một khi bắt được Chu Tử trở về, hắn liền tận lực bù lại một tháng chịu thiệt kia, ban ngày ban đêm chỉ cần rảnh rỗi là quấn lấy Chu Tử.



Mỗi lần Chu Tử chịu đựng tới cực hạn, lúc thật sự không thể chìu theo hắn, chỉ cần Triệu Trinh trương ra vẻ mặt thất vọng xen lẫn khát vọng của hắn nhìn về phía Chu Tử, Chu Tử sẽ ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ mặc hắn xử lý.



Triệu Trinh sảng khoái trong suốt hai mươi ngày, cảm giác quả thật mình đang ở thiên đường của nhân gian.



Những ngày này, bởi vì sắp đến đất phong, trên đường đi, đội tàu mới ngừng ở phủ Giang Xuyên, Triệu Trinh đi gặp các quan viên tới yết kiến, rốt cuộc Chu Tử có thể nghỉ một chút.



Triệu Trinh vừa đi, nàng liền bắt đầu ngủ mê man.



Khi tỉnh ngủ, Chu Tử phát hiện mình ngã bệnh.



Nàng chỉ cảm thấy cổ họng đau đến không thể nói được, cả người rét run, lạnh đến nổi xương cũng đau, nằm trên giường mà nhúc nhích cũng khó khăn.



Nhưng lúc này Triệu Trinh lại không có trong khoang, người khác cũng không dám vào, bị bệnh nằm trên giường, Chu Tử kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, không thể làm gì khác hơn là nặng nề mê man nằm yên đó, phó mặc cho số phận.



Chu Tử cứ như vậy nằm trên giường, đến tối, nàng lạnh đến rùng mình, đầu óc hỗn loạn, cảm giác mình sắp chết.



Cả ngày này Triệu Trinh vẫn chưa về.



Hắn nghe nói phủ Giang Xuyên sửa một con đập lớn, rất có lợi cho dân chúng nơi đây, bảo các quan viên phủ Giang Xuyên cùng đến xem xét. Mặc dù lộ trình tương đối xa, đợi đến khi trở lại thuyền cũng là rạng sáng ngày hôm sau, nhưng hắn nghĩ rằng trong phòng cũng không thiếu điểm tâm, Chu Tử có thể kiên trì một ngày, nên cũng không quá lo lắng.



Chu Tử lạnh run lên, xương cốt cả người nhức nhối, trong lòng mong đợi Triệu Trinh trở về, nhưng ngoài cửa sổ chỉ toàn bóng tối, ngay cả khi màn đêm đã qua, Triệu Trinh vẫn chưa trở về.



Cuối cùng, nàng rơi vào hôn mê.



Đợi khi nàng tỉnh lại, còn chưa mở mắt, liền nghe phía ngoài truyền đến âm thanh lộp độp, hình như là tiếng phát ra khi giọt mưa rơi lên mạn thuyền.



Trời mưa sao?



Nàng vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng xương và da cũng không còn đau khiếp như trước nữa.



Vừa mở mắt nhìn, trong khoang trống rỗng, yên tĩnh, chỉ có một mình nàng, chỉ có tiếng mưa rơi đơn điệu.



Lúc đau yếu nhất, người trong đầu Chu Tử nhớ tới trước hết vẫn là Triệu Trinh.



Nghĩ đến Triệu Trinh, lòng Chu Tử lại thêm đau.



Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Trinh, nàng đã bắt đầu không khống chế được mình mà thích hắn. Vì hắn, cái gì nàng cũng nguyện ý làm, cứ thế kiên nhẫn chăm sóc hắn, hầu hạ hắn, ở bên hắn, không nghĩ tới mấy năm qua mình chỉ sinh bệnh một lần này, không biết Triệu Trinh đã thong dong tự tại ở đâu, vứt bỏ mình ở đây.




Chu Tử cứ vậy mà lựa tới chọn lui từng cái một, cuối cùng chọn ra hết một phần ba hộp đồ trang sức, đều đã đặc biệt chọn lựa, những thứ đồ trang sức bằng bạc không đáng bao nhiêu tiền đều không chọn.



Chu Tử sắp xếp những đồ trang sức này ngay ngắn lại, bày thật chỉnh tề trong hộp, sau đó quay đầu lại nhìn Triệu Trinh, trên mặt chứa ý cười e lệ, gọi một tiếng: "Vương Gia ――"



Nàng chưa bao giờ vì chính mình mà lộ ra loại vẻ mặt này, cho nên trong lòng Triệu Trinh rất rõ nàng nhất định là vì người khác mà cầu xin.



Quả thật, Chu Tử đi về phía trước mấy bước, mặt khẽ nâng, khóe miệng khẽ nhếch mỉm cười nhìn Triệu Trinh: "Vương Gia, nô tỳ muốn gửi cho muội muội ít đồ. . . . . ."



Triệu Trinh nhớ tới phong thư nàng viết cả một buổi trưa, lại nhìn thấy hộp trang sức kẹp bên khuỷu tay nàng, cảm thấy thực cực kỳ phiền toái, hắn cũng không thèm quan tâm tới nàng, nhấc chân định đi ra ngoài: lão tử không thể dây dưa với nàng, chẳng lẽ lão tử lại không thể tránh né sao!



Chu Tử vội ngăn cản hắn: "Vương Gia, có phải rất khó khăn không?"



Triệu Trinh dùng lỗ mũi "Hừ" một tiếng.



Ở nơi như phủ Bắc Tĩnh vương, mặc dù cơ thiếp cũng có chút vốn riêng, đồ trang sức linh tinh gì đó, nhưng đồ trang sức có chút đắt giá, tinh xảo cũng sẽ bị ghi chép vào sổ. Trước mắt muội muội Chu Tử cũng mới chỉ là một ca nữ nho nhỏ, hưởng chút sủng ái, lấy đâu ra những thứ đồ này?



Quả thực Chu Tử đã lựa ra những món đồ tốt nhất của nàng.



Triệu Trinh chưa từng quên những thứ đồ trang sức này đều do mình đặt mua cho nàng, trong lòng không khỏi có chút chua chua.



Chu Tử nhìn thấu nét mặt không tán thành của Triệu Trinh, vội nói: "Vậy đưa cho nàng ấy cái gì mới tốt? Dùng ngân phiếu sao?"



Nàng nói rất dịu dàng, thái độ cực kỳ chân thành, Triệu Trinh dứt khoát nói: "Nàng đưa ngân phiếu cho nàng ta không phải sẽ hay hơn mấy thứ này sao?"



"Là vậy sao!" Chu Tử vội vàng cười đưa tay đến trước mặt Triệu Trinh, "Vương gia của nô tỳ à, ngân phiếu của nô tỳ đâu?"



Triệu Trinh không ngờ trải qua một cơn bệnh, Chu Tử lại dám đùa cợt với mình, trong lòng ngứa ngáy, đưa tay đánh móng vuốt nhỏ mà Chu Tử duỗi ra trước mặt mình xuống: "Tự nàng tìm đi, tìm được thì cho nàng làm quà tặng!"



"Thật?" Chu Tử lộ vẻ vui mừng.



"Ừ." Triệu Trinh chắp tay sau lưng như ông cụ non đi ra ngoài.



Sau khi Chu Tử nhận được nhiệm vụ Triệu Trinh giao, thêm mười phần động lực, trước hết nàng không vội vã đi tìm, mà ngồi một chỗ suy nghĩ theo tính tình của Triệu Trinh, hắn sẽ đặt ngân phiếu ở chỗ nào.



Cuối cùng, nàng suy ra kết luận là ―― Triệu Trinh lười phải phí sức mà nghĩ ra nơi cất giấu, nhất định là tiện tay liền bỏ xuống!



Triệu Trinh vừa mới ở trong phòng, vật cuối cùng cầm trong tay là gì nhỉ?



Mắt Chu Tử vòng tới vòng lui trong phòng, rốt cuộc rơi vào quyển sách Triệu Trinh vừa mới lật xem!



Nàng cầm quyển sách lên, phát hiện là một quyển thuỷ lợi nông học nổi tiếng, tên là《 Khải Dân Nông Kinh 》. Mở quyển《 Khải Dân Nông Kinh 》này ra, bên trong kẹp một xấp ngân phiếu ―― nhìn không quá dày, Chu Tử cũng biết còn nhiều hơn số tiền mình bị Triệu Trinh cướp đoạt! ——