Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 357 : Gặp tình địch, Ngân Linh nhổ liễu

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Nghe Diêu Thụy Hà nói, Chu Tử quay lại nhìn Vương Tích Trân một cái. Vương Tích Trân cúi đầu, lộ ra bộ dạng nhún nhường, nhưng toàn thân lại toát ra khí thế không phải ai muốn là có thể có, càng không cần nói đến việc gương mặt nàng ta giống như hoa xuân rực rỡ, khí chất trong trẻo tựa như tiên nữ.



Chu Tử biết mình không thể tức giận, cũng không cần phải tức giận. Tâm tư của Triệu Trinh với nàng ta, nàng đã sớm hiểu, tức giận với nữ nhân không liên quan thì có ích lợi gì?



Nhưng khi nhìn Vương Tích Trân, nàng liền nhớ lại buổi trưa trong Mười dặm Trường Đình, bộ dáng Vương Tích Trân khẽ mỉm cười với Triệu Trinh. Mãi cho đến hiện tại, Chu Tử vẫn cảm thấy nếu nói đến vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, chính là hình ảnh trong một thoáng khi Vương Tích Trân mỉm cười như ánh mặt trời đó.



So với nàng ta, nói dễ nghe thì mình có thể được gọi là khỏe mạnh xinh đẹp, nói khó nghe, chính là xinh đẹp có chút thô tục!



Mặt khác, trực giác nói cho nàng biết, Vương Tích Trân này khẳng định cũng rất thích Triệu Trinh!



Có một kẻ địch mạnh luôn chực chờ như hổ rình mồi bên cạnh, thật khiến Chu Tử buồn bực!



Tâm tình Chu Tử rất sa sút, nhưng vẫn cố gắng giả bộ tươi cười, nói với Vương Tích Trân: "Vương tiểu thư hiện đang ở Kim phủ rất tốt, nên vui vẻ mà ở lại!"



Nàng mỉm cười với Vương Tích Trân, sau đó quẹo trái, đi vào con đường nhỏ bên cạnh, ra khỏi hành lang Lăng Tiêu, đi một đoạn khá xa mới ngừng lại trong một đình nhỏ tinh xảo, tỉ mỉ ngắm nghía một chậu Cúc tím đặt trên bệ trong đình nhỏ.



Ngân Linh theo sát nàng, lúc này thấy bốn phía xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng trêu chọc: "Chu phu nhân à, vừa rồi phu nhân cười còn khó coi hơn khóc đó!"



Chu Tử không nói gì, níu lấy một đóa Cúc tím, buồn buồn thở dài.



Ngân Linh cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lay động, ngắt đóa Cúc tím, không biết ngón tay xoa nắn thế nào, khiến đóa Cúc tím biến thành từng mảnh vụn xanh đen tả tơi rơi xuống đất.



Chu Tử nhẹ giẫm chân, đạp những mảnh vụn của đóa Cúc tím dưới chân, nói: "Ngân Linh, như vậy quá độc ác, ta chỉ cảm thấy đố kỵ vì nàng ta xinh đẹp hơn ta, trong lòng có chút khó chịu!"



Nói xong, nàng vẫn cố gắng mỉm cười.




Trong lòng Vương Tích Trân run lên, nhịp đập của tim bắt đầu tăng nhanh.



Mặc dù hôm nay nàng đã không còn là tiểu thư của phủ Thừa Tướng, không còn vinh quang của ngày xưa, nhưng vì họa mà được phúc, hóa ra khoảng cách gia tộc vắt ngang giữa nàng và Trinh ca ca đã không còn, nàng chỉ mong có thể sống bên cạnh Trinh ca ca, cho dù chỉ là một tiểu thiếp cũng không sao —— nàng có tự tin Trinh ca ca nhất định sẽ cưng chìu duy nhất mình nàng, loại tiện tỳ như Chu Tử căn bản không đấu lại nàng!



Sau khi Triệu Trinh nhận được tin vui do Ngân Linh phái người đưa tới, cả đêm cưỡi ngựa chạy về. Mới vừa về đến vương phủ, hắn liền nghe nói Chu Tử đến phủ Kim tổng binh tham dự hội ngắm hoa Cúc, không khỏi giận dữ, ngay cả quần áo cũng không thay liền cưỡi ngựa tới Kim phủ, mặc kệ hậu hoa viên là nơi họp mặt nữ quyến, trực tiếp xông vào tìm Chu Tử.



Hắn đi rất nhanh tới trước mặt Chu Tử, gương mặt tuấn tú phủ một tầng nghiêm lạnh: “Có mang cũng không biết ngoan ngoãn tĩnh dưỡng trong phủ, nàng là đồ ngốc sao? Có đầu óc hay không. . . . . ."



Thấy hắn nghiêm nghị như vậy, ánh mắt Chu Tử trông mong liếc hắn một cái, lại cúi đầu, không dám nói lời nào.



Triệu Trinh ồn ào mắng mấy câu, thấy nàng ngoan ngoãn cúi đầu không nói, tức giận trong ngực cũng dần dần tiêu tán, tiến lên cầm lấy tay Chu Tử, vừa muốn an ủi mấy câu, lại phát hiện tay mập của Chu Tử lạnh như băng.



Hắn cau mày nhìn lướt qua Chu Tử, thấy nàng không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo mỏng đỏ tươi, quả thật có chút phong phanh, trong lòng lại có chút tức giận, đang muốn khiển trách nữa, lại thấy Chu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to phủ ánh nước, đôi môi mím thật chặt, bộ dạng vô cùng uất ức.



Hắn thở dài trong lòng, đưa tay cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người Chu Tử, lại sợ quá dài vướng chân Chu Tử, liền rút dải lụa bên hông mình ra, choàng lấy cột ngang hông Chu Tử.



Triệu Trinh dắt tay Chu Tử đang muốn rời đi, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nói rụt rè "Trinh ca ca", hắn lúc này mới chú ý tới Vương Tích Trân đứng ở bên cạnh.



"A, là Tích Trân sao!" Triệu Trinh vừa dắt Chu Tử, vừa nói, "Ngoan ngoãn ở tại Kim phủ, có gì cần cứ thông qua Kim tổng binh báo cho Bổn vương!"



Toàn bộ chú ý của Triệu Trinh đều ở trên người Chu Tử, vừa thuận miệng nói, vừa dắt Chu Tử đi về phía trước.



Bài nói chuyện thật dài mà Vương Tích Trân đã sớm chuẩn bị căn bản không còn dùng kịp, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn hắn dắt Chu Tử đi xa.