Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 467 : Được cứu chữa, đôi đường khó chọn

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Nghe thấy lời Ngân Linh, Chu Tử trầm ngâm một chút: “Vậy chờ bọn người Triệu Tráng tới đi!” Cao Quý phi kiên trì không để Chu Tử đến đây tìm Triệu Trinh, nói tướng quân, mưu sĩ dưới trướng Triệu Trinh đã phái người đi tìm, do Triệu Phúc dẫn đầu vệ binh bên người Triệu Trinh tiến hành tìm kiếm, hơn nữa bà cũng phái Triệu Tráng chỉ huy nhóm ám vệ trong kinh đến đó, Chu Tử chỉ cần ở lại kinh thành chờ tin tức là được.



Nhưng vừa nghĩ đến Triệu Trinh, lòng Chu Tử liền như lửa đốt.



Nàng nghĩ tới tình huống xấu nhất, Triệu Trinh chết, nàng muốn tìm đưa hắn trở về; nếu Triệu Trinh còn sống, nàng càng muốn đưa hắn trở về!



Chu Tử cảm thấy không ai tỉ mỉ và kiên định bằng nàng, nên luôn kiên trì muốn đến đây.



Quý phi không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho Triệu Tráng Triệu Phúc đang tìm kiếm Triệu Trinh ở Núi Vân Mông liên lạc với Ngân Linh.



Lúc này Ngân Linh đang nghĩ biện pháp liên lạc với Triệu Tráng, Chu Tử cẩn thận hỏi mẫu thân người mà Dương đại lang cứu được có bộ dạng thế nào.



Mẫu thân Chu Tử suy nghĩ một chút mới nói: “Cứu được lúc rạng sáng, khi đó trời còn tối đen! Còn rất trẻ, bộ dạng rất ưa nhìn, trên ngực trúng một mũi tên, sốt cao không hạ….. Đều do Dương đại lang chăm sóc, ta chỉ lên núi hái chút rễ cây bản lam và bồ công anh, sắc hai chén thuốc mang tới, mới gặp một lần.”



Mẫu thân Chu Tử không nói rõ được gì, đột nhiên nhớ tới người nọ có để lại một chiếc nút bạc và một ít bạc vụn, vội nói: “Đúng rồi, lúc hắn tỉnh có đưa cho Đại lang một chiếc nút bằng bạc, trước khi đi còn có lòng tốt để lại cho chúng ta mười lượng bạc vụn!”



Mẫu thân Chu Tử chạy vào trong phòng, rất nhanh đã chạy ra, trong tay cầm một chiếc nút bằng bạc cùng một ít bạc vụn. Bà đưa mấy thứ này cho Chu Tử xem.



Chu Tử không để ý tới bạc vụn, cẩn thận tỉ mỉ giơ cái nút bằng bạc hình trái tim kia lên, xoay tới xoay lui nhìn đi nhìn lại.



Lúc này, lòng của nàng mới thả lỏng, rốt cuộc trái tim và thân thể căng thẳng một tháng qua cũng được buông xuống.



Cái nút bằng bạc hình trái tim này là do Chu Tử vẽ, yêu cầu Triệu Hùng ra ngoài làm theo, Chu Tử chỉ dùng một nút, khâu trên hà bao (túi tiền) của Triệu Trinh.



Như vậy, Triệu Trinh đúng là được trượng phu bây giờ của mẫu thân - Dương đại lang cứu chữa.



Chu Tử phỏng đoán trong lòng, trái tim đập thình thịch, chỉ sợ chút hi vọng cuối cùng tan biến mất. Nàng muốn chờ gặp Triệu Tráng để hỏi cho rõ.



Lúc này Thanh Châu đã chần trứng xong, bưng ra ngoài, mẫu thân Chu Tử vội đón lấy nói cảm ơn, nhường đi nhường lại cuối cùng Chu Tử ăn một chén, Tiểu Thanh ăn một chén, một chén khác mẫu thân Chu Tử nhất định nhường cho Thanh Châu ăn.



Thanh Châu vẫn còn từ chối, Chu Tử nói: “Thanh Châu, ngươi ăn đi!”



Chu Tử há to miệng ăn trứng chần, mẫu thân Chu Tử ngồi bên cạnh nàng, vừa nhìn nàng ăn, vừa sờ sờ tóc Chu Tử, vỗ vỗ lưng Chu Tử, nhìn ngắm y phục của Chu Tử.



Chu Tử ăn rất nhanh, vài miếng liền ăn xong quả trứng.



Ánh mắt của nàng hơi ướt, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Mẫu thân, người không cần lo lắng cho con và Chu Bích. Đầu tiên con bị bán cho Cao ông trong huyện, sau đó bị đưa đến phủ Cao thừa tướng, cuối cùng đến phủ Nam An vương, mấy năm nay ăn rất no rất ngon, cũng không chịu khổ; Chu Bích, đầu tiên là bị bán đến nhà Quan Thủ bị Vũ Nãi Hiên ở thành Uyển Châu, sau đó lại bị đưa đến phủ Bắc Tĩnh vương, hiện tại đã thoát kiếp nô tỳ, làm quý thiếp, mọi người đều gọi nàng là tiểu Chu phu nhân!”



Lúc này mẫu thân Chu Tử mới nhẹ lòng, vuốt ve tóc mai Chu Tử: “Vậy mẹ cũng yên tâm một chút”. Bà ngẩng đầu nhìn hoàng hôn mênh mông bên ngoài: “Mẹ biết cuộc sống của các con cũng rất khó khăn, đều do mẹ làm mẹ mà lại quá hèn nhát……..”



Một giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt thon gầy của bà.




Triệu Trinh không muốn gửi hy vọng vào công hiệu chưa rõ của thuốc sắc từ rễ bản lam và cây bồ công anh, sau khi người đàn ông trung niên ra ngoài, hắn cố hết sức cử động cánh tay, tháo hà bao Chu Tử làm từ bên hông xuống ----- hắn nhớ rõ Chu Tử có may một cái nút bằng bạc cực kỳ buồn cười lên trên.



Sau khi dùng răng cắn cái nút bạc xuống, Triệu Trinh giấu nó dưới người.



Sau khi người đàn ông trung niên đi vào lần nữa, Triệu Trinh cố gắng ổn định giọng nói, lừa gạt người đàn ông trung niên: “Bạc trên người ta……. đều bị cướp đi……. nhưng nhà ta ở Kim kinh…… có chút tài sản….. ngươi có thể giúp ta ……. báo tin……. bọn họ nhất định sẽ cảm ơn ngươi thật nồng hậu……”



Lúc đó Triệu Trinh mới lấy cái nút bằng bạc ra.



Sau khi người đàn ông trung niên nhận lấy cái nút bạc, Triệu Trinh thấy trong mắt hắn lộ vẻ vui mừng, liền cố gắng lấy ra khẩu pháo nhỏ dùng để báo tin đã sớm chuẩn bị trong hà bao: “Chỉ cần đốt cái này trước cửa nhà ngươi, tự nhiên sẽ có người đến đón ta!”



Người đàn ông trung niên cảm thấy làm người tốt tất sẽ nhận được kết quả tốt, hắn làm nhiều chuyện tốt như vậy, đây là lần đầu tiên được báo đáp: chỉ cần đốt một khẩu pháo nhỏ, là có thể kiếm được một viên bạc thật đẹp, bạc này thật sự rất rễ kiếm!



Hắn cầm nút bạc đi thương lượng với vợ.



Đương nhiên vợ hắn tán thành: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chỉ là một cái nhấc tay sao lại không giúp người ta? Đi đi!”



Sau khi Triệu Trinh đổ hai chén thuốc sắc bằng rễ bản lam và cây bồ công anh mà hai vị ân nhân đưa cho, Triệu Tráng và Triệu Phúc đang lùng sục gần đó đã tìm tới.



Mặc dù đã đi một vòng khỏi Quỷ môn quan, nhưng Triệu Trinh vẫn cứ suy nghĩ tính toán mưu toan. Hắn cảm thấy sự cố lần này của mình có thể bị người ta lợi dụng.



Cho nên, Triệu Trinh sợ hai vợ chồng sẽ tiết lộ chuyện mình bị thương nặng ra ngoài.



Lưỡng lự hồi lâu giữa hai lựa chọn khó khăn là giết người diệt khẩu hay cảm tạ ân nhân, cuối cùng Triệu Trinh quyết định tích thêm chút đức cho đứa con sắp ra đời hặc là đã ra đời của mình, không giết người diệt khẩu.



Trước khi đi Triệu Trinh dặn dò Triệu Tráng tặng cho ân nhân mười lượng bạc ròng ----- hắn sợ cho nhiều, hai vợ chồng từ nghèo chợt trở nên giàu sang, không nhịn được tiết lộ hết mọi chuyện.



Triệu Trinh để Triệu Tráng và Triệu Phúc đưa hắn đến Từ Thủy trấn phía sau đại doanh Bắc Cương----- vị mưu sĩ Tưởng Đức Hằng hắn giao ở lại trấn giữ biên giới mới của hai nước không quen ở trại lính, mua một căn nhà trên trấn, dọn dẹp ngăn nắp, hiện tại đang để trống.



Hầu đại phu và Hứa đại phu rất nhanh đã chạy tới, tiến hành cắt thịt rút mũi tên cho Triệu Trinh -------- trên mũi tên quả nhiên có độc!



Dù y thuật của Hầu đại phu và Hứa đại phu cao minh, Triệu Trinh vẫn phải chịu không ít thống khổ, đến hôm nay, vẫn phải nằm lỳ trên giường đất.



Sau khi hắn biết Chu Tử vì tìm kiếm mình mà đến Bắc Cương, quả thực tức sùi bọt mép ------ cái người phụ nữ phá gia này, không sợ nguy hiểm sao? Không lo lắng cho hài tử trong bụng sao? Muốn cho mình tuyệt hậu sao? Muốn tức chết tươi mình sao?



Dĩ nhiên, hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể làm gì khác hơn là tạm thời nuốt cơn giận này xuống, chờ Chu Tử tới, trừng trị nàng thật đích đáng, dĩ chấn phu cương (chấn chỉnh mọi thứ nâng cao khí thế của người chồng).



Tác giả có lời muốn nói: canh thứ hai dâng lên!



Cảm tạ các tình yêu: người chuyển kiếp, tam bảo, và hiểu hiểu.