Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 469 : Chăm người ốm, đôi lòng hòa hợp

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Ban đầu Chu Tử còn chưa kịp phản ứng, đợi đến khi tay đụng phải vật cứng rắn dựng thẳng của Triệu Trinh, nhất thời liền có chút dở khóc dở cười, ngắt phía trên một cái, sau đó nhanh chóng buông ra, nghiêng mắt khi dễ Triệu Trinh: "Chàng, cử động được sao?" Mắt phượng của Triệu Trinh sáng lóng lánh, giương mắt nhìn Chu Tử: "Nàng giúp ta đi!"



Miệng vừa nói chuyện, đầu óc của hắn liền nhanh chóng tính toán, cuối cùng rất nhanh đã tính xong, vội tố cáo: "Từ cái đêm cuối cùng hai ta ở cùng nhau ngày hai mươi lăm tháng mười năm trước, cho tới bây giờ, ta đã nhịn sáu tháng lẻ mười ngày!"



Hắn lý lẽ hùng hồn nhìn chằm chằm Chu Tử, u oán đầy bụng của nam nhân cơ hồ bốc lên ngùn ngụt ở nơi quan trọng.



Chu Tử trợn mắt há mồm nhìn hắn: ngay cả thời gian cũng nhớ rõ ràng như thế? Chàng là não máy hay t*ng trùng lên não?



Nàng cũng không nguyện ý lãng phí đầu óc đi tính toán những thứ này.



Chu Tử đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí xoay Triệu Trinh thành tư thế nằm ngửa trên giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh. Nàng vén chăn mỏng lên, cởi dây lưng quần lót của Triệu Trinh, nhẹ nhàng kéo quần lót của hắn xuống, giải phóng cái vật hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang dựng đứng như cột cờ cả nửa ngày kia ra ngoài.



Cõi lòng Triệu Trinh đầy kỳ vọng nhìn chằm chằm vào Chu Tử, hắn cảm thấy tay Chu Tử mềm mại dịu dàng, sờ mình rất thoải mái.



Trước tiên Chu Tử nhấn tiểu huynh đệ của Triệu Trinh về phía bụng hắn, sau đó buông lỏng tay, tiểu huynh đệ đó lại quật cường bắn trở về. (LPH: lau rồi không edit mấy cái này, cần máu gấp!!!)



Chu Tử biết hắn đã kìm nén rất nhiều rồi, trong lòng có chút buồn cười, mím môi cười nửa ngày, mới nói: "Nô tỳ đi lấy chút nước, tắm rửa cho chàng trước rồi hãy nói!"



"Ừ." Triệu Trinh thật biết điều mở trừng hai mắt —— hắn nằm ngửa trên giường, thật sự không có cách nào trình diễn một màn gật đầu liên tục không ngừng!



Nhất thời xong chuyện, mặt Chu Tử đỏ hồng, nằm cùng Triệu Trinh đã thực hiện được quỷ kế một lát, nhỏ giọng lầu bầu: "Thế này thì nô tỳ không còn mặt mũi gì để ra ngoài gặp người rồi!"



Sảng khoái khắp cả người, Triệu Trinh hài lòng cười mà không nói.



Một lát sau, hắn chậm chạp nói: "Nàng đã đến đây rồi, vậy hãy ở lại với ta, sau đó hai ta sẽ cùng về kinh, dù sao đứa bé đã có mẫu phi chăm sóc, ta và nàng cũng yên tâm. . . . . ."



Hắn nói xong mấy câu, nhìn qua Chu Tử, phát hiện Chu Tử đã tựa sát vào hắn, ngủ thiếp đi.



Triệu Trinh nhìn quần thâm dưới mí mắt Chu Tử, cực kỳ thương tiếc, nghiêng mặt khe khẽ hôn một cái trên mí mắt Chu Tử, chạm vào Chu Tử thơm tho mềm mại, không lâu sau cũng rơi vào mộng đẹp ngọt ngào.



Khi hai người tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao, Triệu Trinh ở phòng ngủ chính của chánh viện. Phòng ngủ hướng Nam, ánh mặt trời xuyên qua lớp giấy dán trên cửa sổ, chiếu rọi vào, trong phòng ngủ sáng trưng.



Sau khi ngủ mấy canh giờ, tinh thần Chu Tử đã hoàn toàn khôi phục, nàng rời giường trước, sau khi tắm sơ liền đi gặp Hầu đại phu và Hứa đại phu.



Hỏi rõ ràng kiêng kỵ trong ăn uống của Triệu Trinh, Chu Tử mang theo Thanh Châu Thanh Thủy vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn. Ngân Linh sức mạnh hơn người, lại không giúp đỡ được gì ở phòng bếp, không thể làm gì khác hơn là ra sân chẻ củi.
Triệu Trinh ngủ thẳng một giấc đến giờ Thân.



Hắn vừa tỉnh lại, Chu Tử liền bảo Thanh Thủy Thanh Châu đi nấu sủi cảo.



Chu Tử biết Triệu Trinh chỉ thích uống trà, không ưa uống nước. Nhưng hắn đang mang bệnh, đang dùng thuốc, không thể uống trà. Vì vậy tự nàng bưng một ly nước ấm lại gần Triệu Trinh, giống như dỗ một đứa trẻ mà dỗ hắn uống nước: "Uống một hớp đi! Chỉ uống một hớp thôi!"



Tầm mắt Triệu Trinh buông xuống, nhận lấy cái ly ực cạn, sau đó nói: "Muốn ăn đào mật!"



Chu Tử sửng sốt: bây giờ làm gì có đào mật? Sợ là phải chờ một tháng mới có thể chín được?



Triệu Trinh nhìn chằm chằm trước ngực nàng, chọc nàng một cái.



Chu Tử lập tức hiểu được, vừa tức giận vừa buồn cười, co tay nhẹ nhàng đập lên trán Triệu Trinh: "Cái tên này, muốn đến mạng cũng không cần sao!"



Mắt Triệu Trinh quét một vòng trong sân, xác định mọi người nên biến mất đã tự động biến mất, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Ta sợ nàng căng đau mà!"



Chu Tử đỏ mặt, liếc Triệu Trinh một cái, nghiêng mặt không nói.



Triệu Trinh nhìn nàng, phát hiện mắt to của Chu Tử sáng lấp lánh, hình như phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, một đốm đỏ ửng dâng lên từ bên tai trắng nõn của nàng, quả nhiên là kiều diễm không gì sánh được.



Hắn nhỏ giọng nói: "Chu Tử, van nàng mà!"



Triệu Trinh mềm giọng năn nỉ, Chu Tử lập tức bị khuất phục, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ đỡ chàng về phòng!"



Dĩ nhiên Triệu Trinh không có ý trình diễn xuân - cung sống cho mọi người tiêu khiển, lúc này liền cùng Chu Tử đi vào phòng.



Sau khi Thanh Thủy nấu xong sủi cảo, múc ra, đang muốn bưng đến chánh phòng, lại bị Ngân Linh kéo lại.



Mặt Ngân Linh co quắp lại: "Ngươi ăn trước đi, hai khắc sau xuống nấu lần nữa cũng không muộn!"



Thanh Thủy: ". . . . . ."



Đến giờ Tuất, trời hoàn toàn tối đen, dân chúng ở Thủy trấn đều tiến vào mộng đẹp, chủ tướng Tôn Gia Nghị của tân quân (đội lính mới) kiên quyết mang theo một đội binh sĩ, áp giải một nam một nữ đến.