Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 18 : Thấy tình trạng vết thương, nảy sinh đau lòng

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Ngày hôm sau, Trương ma ma và Đào ma ma gọi Chu Tử, hỏi qua loa một chút, sau đó liền phái một vị ma ma tới cho Chu Tử, tốn thời gian một ngày, dạy cho Chu Tử một khóa, khóa học có tên là "Làm thế nào trải qua đêm đầu tiên cùng đồng nam mà khiến cho hắn khoái hoạt giống như thần tiên".



Khóa học còn chưa xong, Chu Tử liền hiểu được, thì ra mỹ nam tuyệt thế Nam An vương Triệu Trinh hắn, thật xứng với danh xưng đồng nam, hoàn hảo vô khuyết, không thể giả được!



Cho nên, với buổi tối sắp đến, Chu Tử tràn ngập chờ mong vô sỉ, loại chờ mong này giống như đại gia có tiền chờ mong mua đêm đầu tiên của cô nương trong sạch.



Lúc Triệu Trinh trở về đã sắp là giờ hợi (từ 9-11 giờ đêm).



Hắn vừa muốn đi tắm rửa, Chu Tử đã vội hỏi một câu: "Vương gia, đã ăn khuya chưa?"



Triệu Trinh quay đầu nhìn nàng.



Ăn khuya? Hình như hắn chưa từng ăn khuya, vì thế nhíu mày nói: "Chưa ăn."



"Dạ, nô tỳ đã biết."



Triệu Trinh tắm rửa xong đi ra, vừa ra khỏi cửa phòng tắm, Chu Tử lập tức cầm khăn lông nghênh đón. Tóc Triệu Trinh rất dài, bên trên còn lấp lánh vài giọt nước, xõa dài xuống, rũ đến bên hông.



Chu Tử bước qua lau tóc giúp hắn. Nàng lau đuôi tóc trước, sau đó lau lên trên. Lau lau, gót chân của nàng liền nhón lên, càng nhón càng cao.



Cho tới bây giờ Triệu Trinh chưa từng bị nữ nhân gần gũi như vậy, hắn chỉ cảm thấy tóc giống như bị điện giật, từ đuôi tê dại đến đỉnh đầu, cuối cùng hắn thật sự nhịn không được, nhấc chân bỏ chạy.



Ai ngờ Chu Tử đang cố gắng nhón gót chân lau tóc trên đỉnh đầu của hắn, bị tóc giãy một cái, lập tức té sấp lên lưng của hắn.



Triệu Trinh lập tức ngây dại, thân mình run mạnh một chút.



Nửa ngày sau, hắn mới cảm nhận được trên lưng truyền đến cảm giác mềm mại, rốt cuộc cũng ý thức được kia là cái gì.



Ầm một cái, lỗ tai Triệu Trinh lập tức ửng đỏ. (dễ thương quá ^^)



Chu Tử cố gắng chống lên thắt lưng Triệu Trinh đứng thẳng người dậy, nàng thực ngượng ngùng, vội nhận sai: "Thực xin lỗi, Vương gia, nô tỳ thật không cẩn thận!"



Triệu Trinh không nói gì, cất bước đi về phòng ngủ.



Chu Tử vội nói: "Vương gia, ăn khuya!"



Triệu Trinh lại quay trở lại.



Thức ăn khuya là do Chu Tử đặc biệt yêu cầu đầu bếp làm, nàng thấy Triệu Trinh gầy yếu, nghĩ rằng chiến trường vất vả, nên hầm canh gà bồi bổ.



Lúc Triệu Trinh uống canh gà, Chu Tử thấy móng tay hắn hơi dài quá, bước qua cầm kéo tỉa móng tay cho ngắn bớt.
Triệu Trinh muốn dựa vào rồi lại dựa vào Chu Tử, nhưng hắn vẫn tự chủ, thẳng lưng ngồi trên ghế.



Đêm nay trời nổi gió, không bao lâu mưa liền rơi xuống. Chuông gió treo nơi mái hiên bị gió thổi tạo một loạt tiếng vang, lại mang theo tiếng gió thổi lá cây, tiếng mưa rơi trên ngọn ba tiêu (cây chuối tây), mưa đêm nhất thời mang chút lạnh lẽo.



Triệu Trinh còn chưa ngủ. Hắn nghe âm thanh bên ngoài, nhớ đến tiếng gió vù vù không lâu trước đây trên chiến trường, tiếng hồ cầm (đàn nhị) xa xôi, lại nhớ tới các tướng sĩ chết trận trên chiến trường Tây Cương, trong lòng rất không yên tĩnh.



Chu Tử cũng không ngủ được, đang lắng nghe tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng chuông gió bên ngoài, chợt nghe trên giường truyền đến tiếng Triệu Trinh: "Nha đầu béo, thổi tiêu đi!"



Thổi tiêu? Thổi tiêu! Đã từng đọc đủ thứ dâm – thư (truyện khiêu dâm) Chu Tử hỗn độn trong gió, thật lâu sau vẫn không nói gì.



Triệu Trinh rầu rĩ nói: "Trong phòng bên cạnh có để một cây tiêu màu tím, chẳng lẽ không phải là của ngươi?"



Chu Tử nhớ mình đã để cây tiêu màu tím trong phòng bên, biết mình suy nghĩ nhiều, thật là suy nghĩ quá nhiều. Trái tim của nàng lúc này mới quay về chỗ cũ.



Nàng đứng lên cầm tiêu, ngồi xuống chỗ để chân, bắt đầu thổi.



Nàng thổi bài Tô Vũ chăn cừu.



Trong tiếng tiêu, Triệu Trinh giống như được trở về đại mạc, thấy được vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm đại mạc; giống như được đi tới thảo nguyên, thấy được từng đám từng đám mây trắng trên bầu trời xanh lam ở thảo nguyên; giống như lại được tới dưới chân núi Tuyết, nghe được bài ca chăn cừu du dương...



Hắn lạnh lùng nói: "Lên đây!"



Chu Tử sửng sốt một chút, bỏ tiêu xuống, vén màn bằng ngọc trai, ngồi xuống bên giường.



"Nằm xuống đi." Triệu Trinh nhàn nhạt nói.



Chu Tử chậm rãi nằm xuống bên người hắn.



Triệu Trinh nghiêng người, vươn cánh tay ôm nàng vào trong lòng.



Hắn không nói gì, Chu Tử cũng không dám nói lời nào.



Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.



Bên ngoài tiếng mưa gió càng lúc càng lớn.



Mặt Triệu Trinh kề sát mặt Chu Tử, thân mình kề sát thân mình Chu Tử.



Khối thân thể mềm mại ấm áp này, thật sự tồn tại, trong đêm mưa gió, mang cho tâm hồn cô độc của hắn một chút ấm áp và an ủi.