Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 488 : Thỏa thuận giao ước, vui mừng khôn xiết

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Đến cửa ngoại viện Diên Hi cư, Triệu Trinh không nhìn đôi mắt phượng nhỏ đang chăm chú nhìn đưa cánh tay mập về phía Chu Tử của Triệu Tử, ra lệnh cho Ngân Linh và nhũ nương: "Đưa tiểu thế tử đến chỗ Thái phi nương nương đi!" Ngân Linh "Dạ" một tiếng, trước khi rời đi lén nhìn Chu trắc phi một cái, phát hiện Chu trắc phi cúi đầu, mí mắt sưng đỏ, phờ phạc rã rượi không nói một lời đứng bên cạnh Vương Gia.



Đối với Chu trắc phi vẫn bị Vương Gia áp bức, chưa bao giờ vùng lên thành công, Ngân Linh vô cùng đồng tình.



Đồng tình thì đồng tình, nhưng dưới uy nghiêm của Vương Gia, nàng cảm thấy vẫn nên đưa tiểu thế tử đến chỗ Thái phi nương nương trước, đừng để Thái phi phát hiện Chu trắc phi rời nhà trốn đi còn quan trọng hơn, vì vậy liền chào Chu Tử một cái, mang theo nhũ nương đang ôm tiểu thế tử đi về phía chánh viện.



Mặt trời mùa đông, cho dù thời tiết rất đẹp thì cũng chỉ là một quả cầu tái nhợt không có nhiệt lượng, phờ phạc rã rượi chiếu sáng nhân gian, tựa như trạng thái lúc này của Chu Tử.



Cửa lớn của nội viện Diên Hi cư đóng chặt, vệ binh và gã sai vặt của Vương Gia đều chờ trong ngoại viện, Tứ Thanh cũng về phòng trị sự.



Không có dặn dò của Vương Gia, không ai dám tự tiện bước vào nội viện.



Tất cả mọi người đều âm thầm lo lắng thay cho Chu trắc phi, chỉ mong Vương Gia châm chước việc có tiểu thế thử, không hành hạ Chu trắc phi đến mức quá đáng.



Triệu Trinh bước vào thư phòng trước, Chu Tử cũng đi sát theo sau.



Sau khi đến ngồi vào chỗ của mình, Triệu Trinh rung cái chuông vàng, sai người đưa nước ấm và khăn lau mặt đến.



Chu Tử dùng nước ấm rửa mặt xong, rốt cuộc mí mắt cũng khôi phục một chút. Nàng thu dọn mọi thứ xong, phờ phạc rã rượi ngồi đối diện với Triệu Trinh.



Triệu Trinh ngồi trên ghế trong thư phòng, người thẳng tắp, hai tay đặt trên tay vịnh ghế, mắt phượng lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Chu Tử.



Chu Tử ngồi trên giường thấp ở đối diện hắn, cúi đầu không nói một lời.



Triệu Trinh nhìn chằm chằm Chu Tử một lát, thấy Chu Tử cúi đầu không nói, hắn cảm thấy về mặt khí thế mình đã hoàn toàn áp đảo Chu Tử, lúc này mới hỏi: "Nói đi, tại sao lại rời nhà trốn đi?"



Chu Tử bị hắn dọa không yên, ngồi trong xe ngựa mà tâm thần thấp thỏm suy đi nghĩ lại, lúc này cũng đã khôi phục lý trí, mặc dù cảm thấy mình vốn muốn được quan tâm thì nên làm nũng, thế mà lại ngu ngốc làm loạn một trận, nhưng cũng đành phải làm cây ngay không sợ chết đứng lên tiếng phê phán Triệu Trinh ; lại bởi vì ảnh hưởng khiếp đảm mà từ xưa tới nay Triệu Trinh xây dựng với mình, trận này lại ngây ngốc diễn một màn hài kịch rời nhà trốn đi, có lập tức lấy bị động làm chủ động, sợ là cũng không chiếm được điều gì tốt.



Thôi, liều một phen vậy!



Nàng nhỏ giọng nói: "Ai bảo chàng lén lút với người ta!"
Hắn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Tử: "Thật rất đau?"



"Rất đau!" Chu Tử đáng thương nhìn hắn, "Đau muốn chết!"



Triệu Trinh không biết thiệt giả, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng khi nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Tử, giọng nói lại không tự chủ được mà mềm nhũn: "Đau ở đâu? Ta xoa xoa giúp nàng?"



Chu Tử rũ mi mắt xuống, che lại chút gian xảo trong ánh mắt: "Đau ở đây."



Bàn tay nàng xoa xoa lên bụng của mình, gương mặt lộ vẻ đau đớn, trong lòng lại đang cười trộm: ha ha, dễ bị lừa như vậy! Ai bảo chàng gian manh như quỷ, cho đáng đời! Ha ha ha!



Triệu Trinh để tay ở bụng Chu Tử, lại không dám dùng sức, không thể làm gì khác hơn là khống chế sức lực, nhẹ nhàng xoa xoa.



Lần này đến phiên hắn cau mày sốt ruột.



Rất nhanh Hứa đại phu đã tới, sau một phen chẩn mạch, trong lòng ông vui sướng, lộ vẻ nghiêm túc nói: "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng trắc phi, trắc phi có mang rồi."



Triệu Trinh cùng Chu Tử đều giật mình, không khỏi hai mặt nhìn nhau.



Triệu Trinh không dám tin lại có thể có nhanh như vậy, chỉ cách khi Chu Tử sanh non lần trước mới ba tháng thôi, là Chu Tử lợi hại, hay là mình lợi hại?



Chu Tử cũng không dám tin, mình vì không muốn bị đánh, thuận miệng lừa gạt Triệu Trinh, lại thật sự đùa quá hoá thật, chẳng lẽ trong chỗ u minh có một bàn tay khó nhìn thấy rõ đang thao túng tất cả?



Hứa đại phu cũng rất vui mừng, cảm giác y thuật của mình và lão Hầu thật sự có thể nói là thần thông, mới sau ba tháng Chu trắc phi bị người ta ác ý bỏ thuốc phải sanh non, cũng bởi vì uống chén thuốc bổ thân mà mình và lão Hầu kê, lại lần nữa có mang đứa trẻ —— việc này nếu không phải là thần y thì còn có thể là gì nữa chứ?



Lúc này cả ba người đều đuổi theo tâm tư của mình, ngược lại cảnh tượng lại vô cùng hài hòa.



"Vương Gia, lần này tình trạng thân thể trắc phi rất tốt, chỉ cần dưỡng thai thật tốt là được!" Hứa đại phu quyết định cáo từ.



Triệu Trinh vẫn còn ở trong trạng thái hoảng hoảng hốt hốt kỳ diệu, không yên lòng phất phất tay, dặn dò Triệu Hùng đang chờ bên ngoài: "Thay Bổn vương cám ơn Hứa đại phu thật trọng hậu, cả Hầu đại phu nữa."