Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 492 : Hào Hương cư, tình cờ gặp lại người xưa

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Triệu Trinh vẫn hào hứng bừng bừng, cuối cùng khi Chu Tử và hắn đã xem hết mấy cái viện ở thư phòng bên ngoài rồi, lúc này mới nói: "Mấy hôm nữa sẽ sửa sang những nơi này lại cho xong hết trước, sau đó ta sẽ bắt đầu xây viện cho các con, chờ khi ta hết bận chuyện trong tay sẽ đi vẽ tranh!" Chu Tử nghe từ "Các con" trong lời của hắn, nhất thời có chút 囧, liếc Triệu Trinh một cái.



Triệu Trinh tiếp thu cái nhìn này, như chợt nhớ tới điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Mấy ngày nay Hứa Văn Cử có chẩn mạch cho nàng không?"



"Có chứ!" Chu Tử không biết Triệu Trinh hỏi điều này làm gì.



Hứa đại phu răm rắp nghe lệnh Vương Gia, cách ngày sẽ đến chẩn mạch cho Chu trắc phi, mấy ngày sau đó sẽ đến báo lại cho Vương Gia một lần.



Triệu Trinh ngẩng đầu lên, không nói thêm gì nữa, trong lòng nghĩ: không phải lão Hứa tự xưng là thần y sao, còn là Phụ Khoa Thánh Thủ gì đó nữa, hắn nên tìm Bổn vương rồi chứ, Chu Tử mang thai đã hơn ba tháng, không biết thân thể của nàng có ổn định không, có thể . . . . . .



Chu Tử đứng ở một bên, thấy khuôn mặt qua một mùa đông đã trở nên trắng nõn như ngọc của Triệu Trinh bắt đầu đỏ lên một cách kỳ dị, từ lỗ tai rất nhanh lan đến toàn bộ khuôn mặt bộ, không biết trong lòng Vương Gia xảy ra chuyện gì, lại thành như vậy.



Lúc này, suốt đêm trốn thoát khỏi thư phòng bên ngoài, vừa chuyển đến Thiên viện, Hứa đại phu đang cùng Hầu đại phu đánh cờ trong phòng.



Dĩ nhiên Thiên viện không thoáng rộng giống thư phòng bên ngoài, viện tuy lớn, lại chỉ có một viện, cho nên những người này không thể không chen chúc trong một cái viện, cũng may là có đủ phòng, đủ cho một người ở một phòng.



Hứa đại phu cùng Hầu đại phu liền được an bài ở hai phòng cách vách.



Phủ Nam An vương là do Vương Gia tự mình thiết kế giám sát việc xây cất, hiệu quả cách âm của vách tường rất tốt, nếu không, tiếng nói chuyện ở cách vách đều có thể nghe thấy, tiếng đánh rắm cũng có thể nghe thấy của nhau, thật sự là rất xấu hổ!



Hứa đại phu định bỏ xuống một con cờ, chợt nhảy mũi kinh thiên động địa.



Hầu đại phu cười trêu: "Có ai đó nhớ ngươi à?"



Hứa đại phu đặt con cờ xuống, chậm rì rì nói: "Chỉ sợ cái kẻ đó nhớ ta thôi!"



Hứa đại phu cảm thấy, mấy ngày nay nóng ruột nóng gan nhớ tới mình sợ chỉ có một mình Vương Gia.



Nghĩ đến việc Vương Gia trông chừng Chu trắc phi, hơn mấy tháng lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, không thể không dùng tinh lực vào các loại nghiên cứu thí nghiệm ở thư phòng bên ngoài, Hứa đại phu cảm thấy rất sảng khoái.



Nhưng mà, rất nhanh hắn liền nghĩ đến thí nghiệm gây nổ của Vương Gia khiến đêm khuya mình phải kinh hoàng luống cuống, nửa thân trần lao ra khỏi cửa, trở thành chuyện ‘trí thức quét rác’ gây cười.



Hứa đại phu nghĩ tới một câu của người xưa —— tự gây nghiệt không thể sống!


Chu Tử cũng nhớ tới chuyện Chương Kỳ từng giúp mình chạy trốn trước kia, trái tim đập rộn một chút, rất sợ dưới cơn nóng giận Triệu Trinh sẽ làm thịt Chương Kỳ, chẳng phải mình sẽ hại ân nhân sao?



Nàng quyết định trấn an Vương Gia trước rồi mới nói, mắt to nhìn Triệu Trinh, thân thể tựa thật gần, như kiểu chim nhỏ nép vào người: "Vương Gia, Chương đại ca có ân với thiếp . . . . . ."



Chu Tử ngầm ý là: Vương Gia, ngài đừng có làm gì ân nhân của thiếp chứ!



Chương Kỳ phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Thảo dân Chương Kỳ bái kiến Vương Gia!"



Triệu Trinh lạnh lùng quét mắt về phía Chương Kỳ đứng bên dưới một cái, không lên tiếng.



Chu Tử thấy Triệu Trinh không chịu khuất phục, trong lòng thực khẩn trương, tay trái lặng lẽ đưa ra, nhẹ nhàng bấm xuống hông Triệu Trinh đang ôm lấy mình.



Hông của Triệu Trinh căn bản không có thịt dư, thô cứng, Chu Tử căn bản không bấm được gì, chỉ là có chút ít còn hơn không.



Lúc này Triệu Trinh mới nhận thấy quyết tâm của nàng, không quan tâm đến Chương Kỳ, ôm Chu Tử đi xuống lầu.



Nhìn theo bóng lưng đoàn người Chu Tử, Chương Kỳ lau mồ hôi, hắn đã xác định, nam tử lạnh lẽo tuấn mỹ này chính là Chiến thần Thân Vương trong truyền thuyết —— Nam An vương.



Nghĩ đến Nam An vương lạnh lẽo vô tình trong truyền thuyết, lại nghĩ đến một chút nguy hiểm mới vừa rồi, lúc này Chương Kỳ mới ý thức được, mới vừa rồi hẳn là Chu Tử đã cứu hắn!



Sau khi Chương Kỳ trở lại phòng ở lầu hai ngồi vào chỗ của mình, một chút kỷ niệm với Chu Tử chợt ùa về sau sự sợ hãi, ý nghĩ khác lại nổi lên: nếu Chu Tử được cưng chìu như vậy, ngược lại hẳn là có thể mượn lực lượng của nàng, làm một chút buôn bán trên phương diện quân nhu . . . . . .



Chu Tử cũng không biết mình đã bị Chương Kỳ định vị một lần nữa, từ đối tượng thầm mến trước đây biến thành đồng bạn hợp tác buôn bán, nàng đang bận suy tư làm thế nào để giải thích với Vương Gia đang bùng nổ vì ghen tức!



Triệu Trinh rất tức giận.



Lúc trước khi hắn định phái người giết chết Chương Kỳ, lại bị Chu Tử tuôn một đống nước mắt nước mũi khuyên can, không ngờ tà tâm của Chương Kỳ không chết, lại dám dùng ánh mắt đắm đuối như vậy cười nhìn Chu Tử, thật là tội không thể tha thứ!



Còn Chu Tử, lại còn dám có lui tới với Chương Kỳ, quả nhiên là to gan lớn mật, thật là thiếu dạy dỗ!



Triệu Trinh đè nén tức giận, nhìn Chu Tử lên kiệu mềm, lúc này mới giục ngựa, cưỡi đi trước.



Dạo phố gì đó, đương nhiên là không có.