Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 497 : Lễ giao thừa, cảm nhận tình thân của chàng

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Sáng sớm hai mươi ba tháng chạp, bông tuyết bắt đầu rơi xuống Kim kinh. Lúc bắt đầu rơi tuyết không quá lớn, bông tuyết giống như hạt muối rắc xuống từ trời xanh, rơi xuống đất liền biến mất; đến trưa, tuyết rơi càng dày, bông tuyết từ hạt muối to thành lông ngỗng, bay lả tả xuống, rất nhanh khiến cho cả thành Kim Kinh như phủ một lớp thảm nhung màu trắng.



Vừa tới giờ hợi, màn đêm sâu lắng, trên đường phố Kim kinh đã không một bóng người.



Nơi ngõ nhỏ Diệu tử ở thành Tây Kim kinh, bốn người áo đen lặng lẽ ra cửa, cưỡi ngựa đi về phía thành Đông.



Sau khi đến thành Đông, những người này vào một ngôi nhà.



Một khắc sau, một chiếc xe ngựa to từ trong ngôi nhà đó chạy ra, men theo con đường đi về phía bắc. Trong xe ngựa ngồi một người cao lớn đeo mặt nạ mặc áo choàng đen và ba người áo đen vóc dáng thấp lùn.



Sau khi tháo khăn bịt mặt xuống, ba gã sứ giả Đông Khu quốc phát hiện mình đang ở trong một phòng tiếp khách rất tinh xảo. Phòng tiếp khách không lớn, nhưng bố trí rất lịch sự tao nhã, bàn ghế gia cụ đều là gỗ hoa lê, góc tường có một chậu lan tươi tốt, có lẽ trong tường kép có đặt chậu than, trong phòng ấm áp như xuân.



Sau khi cởi áo lông chồn xuống, sớm có một nha hoàn xinh đẹp bước đến dâng trà.



Ba người nâng ly trà sứ trắng lên uống một hớp, đều cảm thấy hàm răng còn lưu mùi thơm mát, không phải là trà thường.



Sau một khắc, một người cao lớn thon gầy mặc áo gấm màu đen đi vào, đi theo phía sau hắn là một vị thanh niên tuấn tú trắng nõn mang theo chút nữ tính.



Ba vị Sứ giả Đông Khu quốc biết đây chính là Hoàng đế Đại Kim, đều đứng lên, thực hiện đại lễ với người đó, người nọ lại khoát khoát tay, tùy tiện nói: "Ngồi xuống cả đi!"



Triệu Chính không có ý định xã giao với ba vị Đông Khu quốc thấp lùn này, cười nói: "Quốc vương của các ngươi định khi nào thì xuất binh?"



Một vị thấp nhất trong ba vị Sứ giả đứng dậy, lấy một phong thư đưa tới.



Đứng ở bên người Triệu Chính, Tiền Liễu Đức cầm lấy.



Sau khi cho đưa ba vị Sứ giả Đông Khu quốc đi, Triệu Chính nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, nửa ngày không nói lời nào.



Tiền Liễu Đức vừa xoa bóp giúp hắn, vừa nói: "Gã võ sĩ được phái đến Quân phòng thủ Đông cương kia, hoàng thượng ngài có muốn gặp không?"



Triệu Chính tựa như đang suy tư, một lát sau mới nói: "Ta không gặp đâu. Ngươi thay ta dặn dò hắn, vị đệ đệ của ta mặc dù thoạt nhìn rất chuyên quyền độc đoán, nhưng khi có chuyện lớn, đặc biệt là lúc tác chiến, lại vô cùng tỉnh táo, thực có thể tiếp thu ý kiến của người khác. Hắn không thích kẻ khúm núm, thật thưởng thức loại người dám nói thẳng dũng cảm khăng khăng giữ ý kiến của mình. Mấy thân tín bên cạnh hắn, có không ít người như vậy."



Hắn mở mắt, nhìn vào khoảng không phía trước: "Mặt khác, hắn quá trẻ tuổi, trên chiến trường nhất định sẽ có lúc liều lĩnh, phải bắt được cơ hội như vậy!"



Tiền Liễu Đức cực kỳ bội phục, cảm thấy vẫn là Hoàng đế hiểu rõ huynh đệ ruột của mình nhất, hắn kính cẩn lui về phía sau một bước, ngâm nga nói: "Hoàng thượng anh minh!"



Triệu Chính cảm thấy câu nịnh nọt này của Tiền Liễu Đức nghe hình như có chút châm chọc, không lên tiếng, chỉ khoát tay áo.



Hắn cũng biết Triệu Trinh không có dã tâm làm Hoàng đế, cũng biết hiện tại Đại Kim Quốc không thể thiếu Triệu Trinh, cũng hiểu Triệu Trinh có thể đảm đương nổi bốn chữ "Trụ cột quốc gia", nhưng mà, những lời "Há có thể cho phép người khác ngủ ngáy ở cạnh giường mình" này, hắn cũng không quên được.




Triệu Trinh bảo người nâng kiệu mềm đến, Chu Tử không nguyện ý, nàng muốn đi bộ cùng Triệu Trinh.



Chu Tử vừa ra khỏi cửa, mặc dù trên người mặc áo lông chồn, nhưng vẫn cảm nhận lạnh buốt cả người, lập tức có chút co rúm lại.



Triệu Trinh thấy nàng sợ lạnh, vội tháo áo choàng trên người mình xuống, khoác lên người Chu Tử, sau đó buộc chặt dây.



Trên áo choàng mang theo nhiệt độ của Triệu Trinh, ấm áp khác thường.



Chu Tử nhìn Triệu Trinh, trong mắt đầy tình ý: "Ngốc nghếch, chàng không lạnh sao?"



Triệu Trinh cũng chỉ cười một tiếng, đưa tay bao lấy tay Chu Tử, cẩn thận dắt nàng đi về phía trước.



Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên xách đèn lồng chiếu lên đường đi phía trước, hai huynh đệ họ Lâm xách đèn lồng cùng Tứ Thanh đi theo phía sau.



Đi được một lát, Chu Tử cảm thấy tay Triệu Trinh vẫn ấm áp như cũ, lúc này mới yên lòng.



Còn chưa đến Diên Hi cư, Chu Tử thấy trong vầng sáng đèn lồng như đang bay từng mảnh lông vũ, định thần nhìn lại, phát hiện thì ra là bông tuyết!



Từng mảnh bông tuyết lay động bay múa vun rãi từ trên trời, chậm rãi rơi xuống.



Triệu Trinh cũng thấy tuyết rơi, hắn nhướng mày.



Tuyết rơi xuống, dưới đất liền có chút trơn trợt, hắn vốn muốn bảo người nâng kiệu mềm tới, nghĩ lại, cảm thấy thật phiền toái, liền nói với Chu Tử: "Dưới đất sợ là hơi trơn, ta cõng nàng về!"



Chu Tử ngây dại, một hồi lâu không phản ứng.



Triệu Trinh không để ý đến nàng, trái lại tự ngồi xổm xuống trước người nàng, chờ nàng nằm sấp lên.



Lỗ mũi Chu Tử chua chua, mềm mại cúi người đè lên.



Triệu Trinh cõng nàng.



Đối với hắn mà nói, Chu Tử cũng không nặng, hắn nguyện ý vĩnh vĩnh viễn viễn cõng Chu Tử như thế.



Trong ánh trăng mờ dưới đôi mắt đẫm lệ, Chu Tử thề: vì tối nay Triệu Trinh đưa lưng cõng mình một lần, mình sẽ tha thứ cho chàng 1001 lần!



Dĩ nhiên, nàng không biết ngày mồng một đầu năm, nàng liền quên mất lời thề này.