Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Bọn Ngươi!
Chương 23 :
Ngày đăng: 16:35 19/04/20
Lạc Tuệ Mẫn nhìn ba tên thanh niên trước mặt gật đầu đánh giá, đưa một mảnh giấy ghi địa chỉ cho bọn họ:
“Làm gọn gàng một chút, nơi đó tuy không cao cấp nhưng an ninh khá chặt đó.”
“Chuyện đó bà không cần lo, bà chỉ cần chuẩn bị thù lao cho bọn tôi là được.” Tên cầm đầu cười to, nói. Bọn họ vốn là những tên trộm vặt ở mấy khu chung cư cũ nát, chuyện đột nhập hù doạ này chỉ là việc cỏn con đối với họ.
“Đừng qúa chủ quan. Tôi không muốn dính đến cảnh sát!” Lạc Tuệ Mẫn cau mày nhìn đám nhóc tự mãn này trong lòng có chút lo lắng bọn họ sẽ làm lộ chuyện, nhưng cũng không còn cách, quanh khu này bà không tìm được ai khác.
“Bà già, miệng bà thật thối! Chưa gì bà đã trù ẻo bọn tôi.” Một tên khác mái tóc đỏ, tai đầy khuyên không khiên nhẫn cắt lời Lạc Tuệ Mẫn.
Lạc Tuệ Mẫn dù lo lắng nhưng cũng không dám nói gì, đưa sđt của mình cho ba tên kia. Bà kéo chiếc khăn quàng bít mặt, bước về phía chiếc xe cách đó không xa.
“Chuyện sao rồi mẹ?” Lý Minh Ngọc thấy Lạc Tuệ Mẫn ngồi vào xe liền gấp gáp hỏi, tuy từ trước đến giờ làm những chuyện không tốt, nhưng đây là lần đầu mẹ con cô thuê người phạm pháp.
“Ổn cả, khuya nay sẽ tiến hành.” Lạc Tuệ Mẫn dáo giác nhìn quanh đề phòng có ai nhìn thấy mình.
“Tốt quá!” Lý Minh Ngọc dù sợ nhưng khi biết kế hoạch dạy dỗ An Thiên Vy sắp được tiến hành vẫn không kiềm được thích thú.
“Bây giờ chúng ta về chờ tin tốt thôi!” Xác định không có ai quanh đây, Lạc Tuệ Mẫn mới dám thở phào, thúc giục con gái quay về.
***
23h50.
Duật Thần xong việc ở Tịch Thiên, mấy ngày nay anh luôn tìm việc tăng ca đến khuya mới trở về nhà. Hôm nay vẫn thế, anh gần như giành hết mọi chuyện của mọi người. Lấy một lon bia trong tủ lạnh, anh lặng lẽ bước ra ngoài ban công, ngồi xuống sàn ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ ngợi.
Không biết bao lâu sau, Duật Thần đang ngẩn người bỗng nghe được tiếng động lạ từ căn hộ cách vách. Duật Thần cau mày, ghé tai vào sát tường. Anh vốn không phải kiểu người hay xen vào chuyện người khác, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hôm nay anh muốn quan tâm một chút. Càng nghe cuộc đối thoại bên kia, Duật Thần càng lo lắng.
“Mày đã mang đủ đồ chưa?”
Ba tên trộm lúc này kinh ngạc đến há hốc mồm, chuyện này người được lợi nhất chính là bọn họ nha! Vì thế không cần suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn đám người kia, Duật Thần giúp cô sửa lại ổ khóa ban công. Có chút lo lắng hỏi:
“Em ở một mình được chứ? Hay là quay về nhà đi, an toàn hơn.”
“Em không muốn anh trai lo lắng.” Thiên Vy nói đến đây chợt nghĩ đến một chuyện cực kỳ thú vị, vờ đáng thương nói tiếp:
“Càng không thể về ở cùng ba và người phụ nữ kia, họ không thích em.”
Thấy Duật Thần đang cau mày nghĩ ngợi, Thiên Vy tiếp tục tung chiêu:
“Dù sao cũng trễ rồi, em thức đến sáng là được, mai gọi thợ thay ổ khóa là được.”
“Thế sao được. Mai em còn phải đến trường.” Duật Thần không đồng ý, có chút khó nói, nói tiếp:
“Hay là sang nhà anh?”
“Không phiền anh chứ?” Thiên Vy rụt rè hỏi, nhưng lòng sớm đã nhảy nhót tưng bừng khi nghe câu hỏi kia.
Không sai, ý tưởng cô vừa nghĩ ra khi nãy, chính là đến nhà mục tiêu! Cô muốn điều tra thêm.
“Không, chỉ sợ em không quen.” Duật Thần khóa cửa ban công, cười nói.
“Vậy cảm ơn anh!” Thiên Vy không nói nhiều, cô sợ mình nói nhiều quá sẽ làm anh đổi ý không cho vào nhà.
***
Chương này hơi vô lí một chút (chỗ có trộm mà không báo cảnh sát đó) nhưg mk cũng hết cách rồi nghĩ nát óc cũng không biết viết thế nào để nó hợp lí hơn. Mong mn thông cảm!!!