Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Bọn Ngươi!

Chương 26 :

Ngày đăng: 16:35 19/04/20


Thiên Vy lúc này đang ở trạng thái muốn mắng người, vốn tâm tình đang vui vẻ từ phòng anh trai trở về. Muốn rủ sư huynh đi ăn trưa, nhưng kết quả chả có ai trong tầng, ngoài trừ một cô em đang nói xấu cô trong phòng nghỉ. Và giờ tình hình là một người đang huyên thuyên trong điện thoại nói xấu người khác, mà cái người bị nói xấu lại đang rất kích động đứng bên ngoài nghe lén!!!



Cái tình cảnh hết sức oan trái!!! Cô cảm thán. Cảm thấy quá nhàm chán, Thiên Vy đang định xông vào dậy dỗ em gái kia, tay đặt trên nắm cửa chợt khựng lại khi nghe câu tiếp theo.



“Amy tớ thật sự không hiểu được cậu và Duật Thần sao lại chia tay đấy?” Đình Như Huyên càng nói càng tức giận, sau khi Duật Thần rời đi liền gọi điện thoại cho bạn thân _Amy.



“Không hợp thì chia tay thôi!” Đầu dây truyền đến giọng ngái ngủ của một cô gái.



“Không hợp hay do cậu có người khác? Trước giờ Duật Thần luôn tốt với cậu những thứ cậu muốn cậu ta đều đáp ứng. Suốt mấy năm số lần cãi nhau của hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay, tớ không hiểu cái không hợp nhau ở chỗ nào đấy!”



“Cậu nói đúng. Đến cả chuyện chia tay anh ấy cũng chiều tớ! Chuyện gì tớ yêu cầu anh ấy luôn nhanh chóng đồng ý, tớ thật sự không biết nên vui hay nên buồn đây!” Người bên kia cười khổ yêu nhau mấy năm thế mà lúc chia tay một câu níu kéo cũng chẳng có, cứ thế mà cắt đứt liên lạc.



“Tớ chẳng hiểu nổi cậu, suốt ngày cứ suy nghĩ lung tung, giờ thì tốt rồi sớm muộn gì Duật Thần cũng bị An Thiên Vy kia bám lấy thôi. Trước đây tớ đã kể cậu nghe chuyện cô ta bám lấy cố vấn công ty thế nào rồi, lần này lại đi cửa sau để làm trợ lý của Duật Thần chắc chắn đã thích cậu ấy.” Thiên Vy khẽ hé cửa nhìn bên trong, chỉ thấy một cô gái đưa lưng về cửa, ngồi bắt chéo chân ở trên bàn, tuy không thấy được khuôn mặt nhưng cô vẫn biết đó là một mỹ nhân, da trắng, tóc bồng bềnh, giọng nói ngọt ngào, nhưng tính tình như mấy bà tám hay buôn chuyện ở chợ.



“Duật Thần sẽ không thích cô ta, mình hiểu anh ấy, mình tin anh ấy!” Ai kia tự tin đáp, nhưng trong lòng lại có chút bất an.



“Tớ cũng sắp về nước rồi! Đến lúc đó sẽ hẹn gặp anh ấy nói rõ mọi chuyện!”



“Ừ cậu mau mà về làm hoà với Duật Thần đi, nếu không sau này hối hận thì muộn rồi!” Đình Như Huyên trầm giọng nói, lòng vô cùng ảo não khi biết Amy có ý muốn quay lại, nhưng có lẽ thế còn tốt hơn để Duật Thần ở cạnh cô gái kia. Thiên Vy lúc này mới hiểu ra thì ra sư huynh cô có bạn gái nhưng may mắn đã chia tay, bây giờ điều không may sắp xảy ra chính là cô ta muốn quay lại. Aida thật đau đầu quá đi!!!



Liếc nhìn đồng hồ còn 15phút nữa sẽ hết giờ nghỉ trưa, cô không định bỏ qua cho kẻ nói xấu mình nên nhanh chóng bước chân vào phòng. Đúng như cô đoán, cô gái kia giật mình nhìn cô tìm tồi.



Đình Như Huyên vừa tắt điện thoại liền bị tiếng động phía sau làm cho kinh sợ, cô quay đầu trừng mắt người kia. Cô gái kia ăn mặc giản dị áo sơ mi quần jean, mang đôi giày thể thao trắng cổ thấp, không được tính là xinh đẹp, nhưng khuôn mặt thanh tú, tóc đuôi ngựa gọn gàng. Lúc đầu Đình Như Huyên còn tưởng cô ta là trợ lý của Duật Thần, nhưng cô từng nghe nói An Thiên Vy ăn mặc sặc sỡ thích hở hang. Vì thế Đình Như Huyên liền gạt bỏ ý nghĩ này, thầm nghĩ có lẽ đây không phải nhân viên của Tịch Thiên. Nghĩ thế cô liền trưng ra bộ mặt loli cười ngọt ngào chào hỏi:



“Xin chào, xin hỏi bạn là ai vậy?”Thiên Vy cảm nhận một trận gió lạnh thổi vào mặt mình, trong lòng không ngừng gào thét: Con nhóc này không phải là người!!! Lật mặt nhanh như thế không hổ là diễn viên!!! Tuy ít xem tin tức nhưng Thiên Vy vừa thấy mặt đối phương liền nhận ra cô ta là Đình Như Huyên, Mạn Hân từng cho cô xem một bài báo về cô nàng diễn viên này. Mạn Hân còn bắt cô đi xin chữ ký con nhóc này!!!



Sau một lúc cảm thán, Thiên Vy nhớ ra đây là bạn của tình địch liền nổi hứng muốn đùa với cô ta. Thiên Vy hét một tiếng hốt hoảng, sau đó phấn khích chạy đến gần Đình Như Huyên kích động nói:



“A! Chị Như Huyên em là fan của chị! Chị có thể cho em xin chữ ký được không?”



“Tất nhiên rồi, em có giấy viết không?” Ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng đang mắng thầm, Đình Như Huyên sớm đã phát chán với đám fan này.
“Anh giận em?”



“Phải.” Duật Thần nhìn cô, nhìn vào đôi mắt nâu khói của cô, khẽ đáp, cứ như bị nó hút hồn.



“Vì sao?” Thiên Vy lo lắng hỏi.



“Vì em không biết tự lo cho mình, sao lại để Đình Như Huyên làm bị thương?” Duật Thần đáp xong liền giật mình, sao anh lại nói ra những lời này? Nhưng anh biết đó là sự thật, anh giận vì cô để cho Đình Như Huyên bắt nạt, giận vì sao mình không quay lại sớm hơn... Hứa Duật Thần mày điên rồi! Quay đầu không nhìn cô anh bước tiếp, nhưng vẫn nắm tay cô, anh không biết vì sao lại như thế, chỉ là anh không muốn buông tay cô ra.



Thiên Vy vui, cô rất vui, anh là đang quan tâm cô? Anh cũng thích cô sao? Cô có cơ hội sao? Cô muốn thử, cô muốn nói ra. Lại dừng bước nhìn tấm lưng anh, Duật Thần dừng bước nhìn sang cô, hai người đang ở rất gần, chỉ cần thêm một bước cô sẽ đứng cạnh anh. Lại hít sâu lấy tinh thần, cô nói ra, nhưng lại nghe giọng anh:



“Em sao thế?”



Giọng anh rất êm tai, trầm ấm, cô rất thích, nhưng nó lại làm tan biến sự can đảm cô vừa cố gắng tạo ra. Cô khóc, cô không biết tại sao mình lại khóc, cô muốn nói em yêu anh, muốn nói thật nhiều lần cho anh nghe, nhưng chẳng hiểu sao nói cứ nghẹn ở cổ họng. Thiên Vy nhìn anh, cô thấy rõ sự bối rối của anh, anh đưa tay lau nước mắt cho cô, rất dịu dàng, anh nói:



“Ngoan nào, sao lại khóc, nói anh nghe.”



Cô lại khóc nhiều hơn, cô muốn nói cho anh biết hết, cô sợ nếu không nói tất cả sẽ muộn, cô sợ sự dịu dàng hôm nay của anh sẽ giành cho cô gái kia, cô sợ anh sẽ quên cô. Mấp máy môi, cô tin mình làm được, nhưng chẳng hiểu sao một lần nữa câu nói kia lại biến thành:



“Lúc nãy ngã rất đau.”



Cô cảm thấy mình là người ngốc nhất trên đời, sau đó khi nhiều lần nhớ lại thời điểm này anh luôn cười trêu cô rằng:“ An Thiên Vy anh không ngờ cái không khí lãng mạn lại bị em phá như thế!“. Quay lại hiện tại, Duật Thần bật cười, anh hết cách với cô, anh biết cô đau ở đâu, nhưng anh không trêu cô, nhẹ giọng nói:



“Anh đưa em đi bệnh viện.”



Thiên Vy bị nụ cười tỏa nắng của anh mê hoặc sớm đã không biết mình vừa nói gì đến khi đến bệnh viện xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường chết cho xong, nhưng đó là chuyện lát nữa. Duật Thần lại nắm tay sải bước cùng cô, Thiên Vy lúc này đã sớm quên hết buồn bực khi nãy, cô thích như lúc này, cảm giác như đang làm nũng với bạn trai mình. Cô muốn đắm mình trong khoảng khắc này mãi mãi. Còn chuyện tỏ tình???



Cmn để hôm khác đi!!!



An Thiên Vy, cô thật không có tiền đồ!!!