Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 41 :

Ngày đăng: 12:47 30/04/20


“Nhớ thường gọi cho mình nhé!” Cố Khang Kiện nhìn Tưởng Thụ Nhân và Triêu Băng Di đối diện nói. Bên cạnh cậu lúc này là Mạn Hân, hôm nay đưa cô đến gặp Thụ Nhân để tạm biệt hai người sắp đi du học này. Nhìn thấy bạn thân đã thoát khỏi mối tình đơn phương kia, lòng Khang Kiện rối như tơ liệ̣u rằng mình có được như Thụ Nhân không?



“Mình biết mà.” Thụ Nhân đáp, hai chàng trai tiếp tục nói về vài vấn đền. Trong khi đó Băng Di bên cạnh Thụ Nhân lại không ngừng nhìn Mạn Hân với ánh mắt phức tạp. Khiến Mạn Hân chẳng phải đáp trả ánh nhìn vì ngải, cô chỉ cúi đầu ăn thức ăn trong bát do Khang Kiện gấp. Nhưng vì không được thoải mái, tay chân vụng về, cô làm ngã ly nước trên bàn, ướt quần áo cô. Khang Kiện rút khăn cho cô:



“Em không sao chứ?” 



“Em không sao! Em vào nhà vệ sinh lau sạch.” Mạn Hân không chờ Khang Kiện đáp đã ra ngoài, chỉ là cô không đi mà đứng lặng bên ngoài cửa phòng ổn định tâm trạng. Mạn Hân cảm thấy cô gá i kia khá kì lạ ánh mắt cô ta nhìn cô...



“Mạn Hân là bạn của Thiên Vy.” Băng Di nhìn Mạn Hân rời đi, một lúc sau không đầu không đuôi nói. Một lời này khiến hai chàng trai trong phòng và cả người bên ngoài đều bất ngờ. Nhưng rất nhanh Cố Khang Kiện hiểu lời Băng Di, cậu im lặng không đáp.



“Đó là cô gái tốt. Anh là thích cô ấy, hay là chỉ dùng cô ấy để gần Thiên Vy?” Băng Di tiếp tục ánh mắt xẹt qua tia đồng cảm. Tưởng Thụ Nhân kinh ngạc nhìn tên bạn thân gần như không tin nổi. 



“Anh không lợi dụng cô ấy!” Khang Kiện giật mình, chẳng hiểu sao lại nóng giận, nói.



“Thế tại sao lại là Mạn Hân_ bạn thân của Thiên Vy. Anh sao không tìm ai đó, không phải người bên cạnh Thiên Vy?” Băng Di cao giọng chấp vấn, nhờ Thụ Nhân bên cạnh nhắc nhở, cô mới biết mình đã phản ứng quá khích. Cô đơn giản chỉ là không muốn Thiên Vy gặp khó xử nếu Cố Khang Kiện là đang lợi dụng Mạn Hân, đều cô có thể làm chỉ có thể cáu gắt vài câu. Thở dài, cô dùng giọng nhẹ hơn:



“Mạn Hân biết chứ?”



“Chỉ biết anh thích người khác, nhưng không rõ là ai.” Cố Khang Kiện cũng không giấu diếm, cậu đã nghĩ đến điều này, nhưng chưa biết phải giải thích với Mạn Hân thế nào.



“Cậu nên nói rõ mọi chuyện với cô ấy ngay từ đầu.” Thụ Nhân từ đầu đến giờ lên tiếng, bàn tay siết chặt tay Băng Di, cậu tin Khang Kiện không lợi dụng Mạn Hân.



“Mạn Hân chắc sắp quay lại rồi!” Băng Di đáp, bầu không khí thế này chắc chắn Mạn Hân sẽ nhận ra cô vẫn là nên nh anh chóng xua đi thì hơn. Bên ngoài Mạn Hân thẩn người nghe câu chuyện ngắn, tự cười một tiếng, cô vươn tay vuốt khuôn mặt mình, xoay người vào trong.



Suốt bữa ăn không khí nặng nề hẳn, đặc biệt là Khang Kiện chỉ cặm cụi nghĩ ngợi nên cậu không phát hiện tâm trạng không tốt của Mạn Hân ở bên. Cho đến khi xe cậu dừng lại trước cổng trường đại học F, cô không như mọi khi dặn dò cậu phải lái xe cẩn thận về đến nhà phải gọi báo cho cô biết... Mạn Hân chỉ lặng yên bất động mắt nhìn bên ngoài cửa xe. Như cơn sóng đánh, Cố Khang Kiện cảm thấy bất an hỏi:



“Em sao thế?””Mình chia tay đi! Em không đủ khả năng để anh quên đi cô ấy.” Mạn Hân chầm chậm nhìn sang Khang Kiện, cố kèm cảm xúc hỗn loạn trong lòng lúc này nói. Mặc cho Cố Khang Kiện còn đang ngẩn người, cô mở cửa bước vào trường. 



***



1 tháng sau.
“Minh Ngọc có thai rồi!”



“Bà đừng nói đó là của tôi nha!” Thiên Vy theo kịch bản diễn, đột nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu Lạc Tuệ Mẫn vô cùng. Thế là sửng sốt hai tay ôm vai mình kinh ngạc nói.



“Của Lâm Vỹ Tường...” Lạc Tuệ Mẫn hit́ sâu để cố kiềm nén cảm xúc muốn đẩy An Thiên Vy xuống. Thiên Vy nhìn Lạc Tuệ Mẫn đang cố bình tâm lại tiếp tục chọc người:



“Vậy à? Làm tôi cứ tưởng mình làm cho con người ta mang thai chứ!”



“An _ Thiên _ Vy!” Cả hai lao vào bắt đầu cãi nhau mà không hay biết có người đang trốn ở góc khuất cầu thang xem họ. 



***



Cãi vài câu với Lạc Tuệ Mẫn, Thiên Vy nhàm chán bỏ đi trước, đến lúc này cô mới phát hiện cánh tay mình bị cào một đường, lầm bầm rủa một câu, cô mở cửa vào phòng Duật Thần. Không ngoài ̉dự đoán anh đã về, bày cả bàn thức ăn chờ cô. Duật Thần nhìn chằm chằm tay Thiên Vy hỏi:



“Tay em sao thế?”



“Em không biết!”Thiên Vy vô tội nhìn anh đáp. Duật Thần không hỏi thêm mắng cô một tiếng hậu đậu, đặt đũa vào tay cô. Cả hai vui vẻ cười đùa dùng bữa trong phòng mà chẳng hay biết bên ngoài đang ồn ào xảy ra chuyện. 



Đến khi kết thúc bữa trưa, tiếng gõ cửa vang lên, Thiên Vy ném việc dọn dẹp bàn cho Duật Thần còn mình giành việc mở cửa. Nhìn người bên ngoài Thiên Vy không khỏi sửng sốt, cả Duật Thần cũng bất ngờ bước đến đứng sau bạn gái. Không đợi cả hai mở lời, người kia đã nói, giọng đầy nghiêm túc:



“An tiểu thư chúng tôi nghi ngờ cô cố ý gây thương cho bà Lạc, cô hãy theo chúng tôi về cục để điều tra!”



“Khoan đã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Duật Thần kéo Thiên Vy ra sau nhìn vị cảnh sát hỏi.



“Bà Lạc vừa được đưa đi cấp cứu do ngã cầu thang, trong tình trạng hôn mê chấn thương khá nặng. Ban đầu chúng tôi cho là tai nạn, nhưng theo lời khai của nhân chứng hiện trường thì lại không phải vậy!” Cảnh sát nói sơ sự việc, sau đó bổ sung thêm:



“Nếu An tiểu thư không hợp tác, buộc lòng chúng tôi phải thất lễ.”



Thiên Vy lúc này chỉ muốn hét thật to: cmn! Lạc Tuệ Mẫn bà nói sẽ không ngã cầu thang mà!!!