Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1051 : Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (3)

Ngày đăng: 22:38 07/03/21


Edit: Đặng Trang.



Beta: Tinh Niệm



Thấy Phong Chỉ chẳng những không biết hối cải, ngược lại thái độ còn rất kiêu ngạo.



Một nam tử áo tím cầm trường kiếm, nhíu mày phê phán



"Phách lối như vậy, thật làm mất mặt phái Huyền Băng các ngươi."



Phong Chỉ khoanh tay trước ngực, không mảy may chút nào



"Tùy tiện oan uổng cho người tốt, Phi Yến tông của các ngươi cũng chả phải thứ tốt đẹp gì."



Lời của Phing Chỉ thành công khơi dậy sự phẫn nộ của đám người áo tím này.



"Ngươi!!"



"Dám nhục mạ tông phái, hôm nay ta nhất định phải cắt đầu lưỡi của ngươi!"



Phong Chỉ "hừ" lạnh



"Ngon thì nhào vô."



Vừa dứt lời, trận chiến giữa đôi bên đã bùng nổ.



Năm đánh một.



Thân thủ của Phong Chỉ không tồi.



Đáng tiếc, bên đối phương có đến tận năm người, hai đấm khó địch nổi bốn đá.



Cuối cùng cũng đến lúc hạ màn.



Chỉ thấy nam tử áo tím kia tung một chưởng đánh vào bả vai của Phong Chỉ.



Sắc mặt nàng tái nhợt, che bả vai lại, lui về sau ba bước.



Nam tử áo tím kia lại một lần nữa sử dụng khinh công, tay cầm trường kiếm, lao thẳng đến chỗ Phong Chỉ.



Keng!



Bỗng nhiên, một chiếc chùy băng* không biết từ nơi nào bay tới.



*



Nữ tử áo tím đánh giá Tô Yên một lượt từ đầu đến chân, tất nhiên là cũng cảm nhận được nội lực yếu ớt của Tô Yên.



Cười khẩy



"Ngươi cho rằng ngươi là cái cọng hành nào? Nếu ngươi một hai phải chen vào việc này, vậy thì ngày hôm nay bọn ta sẽ giáo huấn cả ngươi luôn!"



Nói xong, nữ tử áo tím kia nâng trường kiếm lên muốn tấn công.



Nhưng giây tiếp theo, lại bị nam tử áo tím ở bên cạnh ngăn cản.



Con ngươi hắn đảo qua trường kiếm bị gãy của mình, sau đó nhìn Tô Yên, trầm tư trong phút chốc.



"Nàng ta trộm ta túi tiền của đệ tử Phi Yến tông, chỉ cần trả lại túi tiền và xin lỗi một tiếng là xong. Nể tình các ngươi là người của phái Huyền Băng, tha cho các ngươi lần này."



Tô Yên nhìn về phía Phong Chỉ.



Phong Chỉ cho rằng Tô Yên muốn nàng xin lỗi và trả lại túi tiền, một sự nhịn chín sự lành.



Phong Chỉ vênh mặt lên, tỏ vẻ không phục.



Nàng rút tay về, không cho Tô Yên đỡ mình nữa.



Sau đó gằn từng chữ nói với Tô Yên



"Ta không trộm, càng không thể xin lỗi bọn họ."



Tô Yên quay đầu nhìn về phía nam tử áo tím kia



"Nghe thấy chưa?"



Nam tử áo tím nhíu nhíu mày



"Ngươi cảm thấy, nếu không xin lỗi, chỉ bằng hai người các ngươi, có thể rời khỏi chỗ này sao?"



Nữ tử áo tím kia vui sướng cười trên nỗi đau của người khác



"Chúng ta năm đánh hai người các ngươi, không biết có quá bắt nạt người ta hay không nhỉ???"



Tô Yên đỡ Phong Chỉ, cúi đầu



"Ai nói ta muốn đánh với các ngươi?"



Vừa dứt lời, người thiếu niên thanh lãnh vốn dĩ đang đứng ở một bên ôm sủng vật, chợt tiến lên, chắn trước mặt Tô Yên.



Ngữ điệu hắn lạnh nhạt



"Cùng lên đi."



Tiểu Hồng thè lưỡi



"Tê tê tê tê tê!"



Rác rưởi, phế vật... hừ!



Một nén nhang sau.



Ầm!



Vị nam tử áo tím kia cắm thanh đoản kiếm trên mặt đất, quỳ một gối xuống.